Hàn Phong thoáng khựng tiếp tục giữ máy:
“Nói tóm tắt , còn cứ gửi qua mail cho .”
“Hừ, mỗi phút làm bằng một tháng tiền lương của nhưng đừng keo kiệt chứ. Cho xin 5 phút thôi.”
Hồ Nam lẩm bẩm thêm mấy câu nữa mới vấn đề chính:
“Tôi Hàn Phong, suốt ngày tìm mấy kì dị bí ẩn gì ? Haizz khổ thức trắng hai đêm mò mẫm từng chút một. Bây giờ một tin và một tin , tin nào ?”
“Tin .”
Hồ Nam lật lật tài liệu, nghiêm túc :
“Lưu Nhậm phận bí ẩn, các thông tin kiếm bao nhiêu cả. Tôi chỉ tìm vài thông tin cơ bản trong đơn đăng ký thành lập doanh nghiệp của thôi. Còn mấy cái khác... Hầu như đều xóa sạch sẽ, còn dấu vết nào hết.”
Hồ Nam đùa:
“Cậu giống thật đấy. mà ít nhất cũng lộ mặt với phóng viên, còn thì suốt ngày ở văn phòng. Đến nỗi đối tác mời ăn cũng chẳng buồn .”
Mặt Hàn Phong thâm trầm, tâm trạng đùa với Hồ Nam:
“Còn tin là gì?”
“Dạo gần đây Lưu Nhậm qua hợp tác với Vương Đông. Ông ở Tây Thành nổi tiếng xảo quyệt xu nịnh khác, chắc chắn chuyện lành gì, báo với để đề phòng đó.”
Hàn Phong đút một tay túi quần, dáng vẻ lười nhác dựa tường. Anh suy nghĩ một chút :
“Có hợp tác về cái gì ?”
Hồ Nam nhanh nhảu đáp lời:
“Chậc chậc nghĩ Hồ Nam là ai chứ. Biết sẽ hỏi nên điều tra luôn , bề ngoài là kí kết hợp đồng cung ứng bán lẻ giày da cho Vương thị, nhưng bên trong là ngầm đưa những đôi giày giá trị cao và mấy món xa xỉ khác thị trường để rửa tiền. Tôi chạy đến tận ba bốn chỗ ngóng mới nhiêu đó, còn cụ thể lượng lớn nhỏ chắc .”
“Còn gì nữa ?”
Hồ Nam nhún vai:
“Hết .”
Hàn Phong hai lời lập tức dập máy. Tiền kêu Tiêu Bắc chuyển khoản , đó rót một ly nước lọc cho Giang Nguyệt.
Bên miệng Hồ Nam chửi rủa soạn tài liệu gửi qua mail cho Hàn Phong. Gửi xong cũng tắt máy tính ngủ.
…
Đồng hồ chỉ 1 giờ sáng, tầng 12 của Giang thị vẫn còn một căn phòng sáng đèn. Khi Hàn Phong thấy Giang Nguyệt gục bàn làm việc.
Anh nhẹ nhàng qua xem thử, tay Giang Nguyệt vẫn còn cầm cây bút chặt cứng. Trong suốt bốn tiếng liên tục cô xem hết báo cáo mà Dự San đưa lên, Giang Nguyệt cho đầu óc hoạt động hết công suất để tìm lỗ hổng trong bản báo cáo. Còn tính từ xuống một lượt tình hình tài chính hiện tại của công ty.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-66-manh-moi-tu-qua-khu.html.]
Năng suất làm việc của cô bằng ba nhân viên kế toán trưởng cộng .
Hàn Phong đặt ly nước lên bàn lấy áo vest ghế cô đắp lên Giang Nguyệt. Anh chỗ lấy hết tài liệu đang xem để lên bàn cô kéo ghế xuống cạnh Giang Nguyệt, để cô dựa lên vai ngủ.
Trong mơ Giang Nguyệt thấy bắt một cái gối đầu, ừm, mặc dù cứng cứng nhưng như cũng đủ để dựa . Cô cọ cọ lên vai Hàn Phong, nghiêng ngủ như chú cáo con. Anh đầu qua liền thể thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, Hàn Phong nhịn sờ đầu cô vài cái, giọng cưng chiều:
“Ngoan, ngủ .”
Hàn Phong thấy cô ngủ yên mới tiếp tục xem tài liệu Hồ Nam mới gửi qua. Trong đó ảnh chụp và vài thông tin cá nhân của Lưu Nhậm. Hàn Phong lướt qua, cuối cùng một chỗ thu hút sự chú ý của .
Tốt nghiệp trung học phổ thông Tây Viện (?)
cuối câu Hồ Nam đặt một dấu chấm hỏi, chứng tỏ chỗ xác nhận rõ ràng.
Mặc dù Hàn Phong để ý, cảm thấy chỗ từng qua ở liền cẩn thận nhớ . Giang Nguyệt cựa quậy vai , Hàn Phong đột nhiên nghĩ đến tư liệu của cô nên tìm các file tài liệu cũ.
Hàn Phong nhấp chuột mở tư liệu cá nhân từng cho điều tra của Giang Nguyệt .
Dòng chữ “từng nghiệp đại học Tây Viện” hiện lên rõ ràng mắt .
Giang Nguyệt cũng từng học ở Tây Viện.
Bàn tay cầm con chuột của Hàn Phong nổi lên gân xanh, phím N ấn đó xem như đúng đến 70%, mặt trầm xuống, di di con chuột qua một chút nhắn tin cho Hồ Nam:
[Điều tra tiếp Lưu Nhậm xem chắc chắn từng học ở Tây Viện ]
Anh cần Hồ Nam trả lời , chỉ cần đúng ngày giao kết quả là . Đồng hồ chỉ 2 giờ kém hơn nên Hàn Phong tắt máy tính, đó dọn dẹp bàn làm việc một lượt cho gọn gàng nhẹ nhàng ôm cô lên phòng nghỉ đằng phòng làm việc.
Chỗ Giang Nguyệt dùng để nghỉ trưa hoặc ngủ qua đêm ở công ty nên chuẩn đầy đủ quần áo và đồ dùng cá nhân. Anh đặt cô lên giường, sửa góc chăn cho ngay ngắn.
Giữ đêm khuya tĩnh mịch, Hàn Phong đó ngắm dáng vẻ yên tĩnh của Giang Nguyệt khi ngủ. Bình thường cô chuyện với , dù câu chuyện thú vị nhàm chán thì cũng kiên nhẫn cô hết.
Giang Nguyệt lúc nào cũng tràn đầy năng lượng quấn lấy như cái đuôi nhỏ. Nhìn bề ngoài cô vẻ sắc sảo lạnh lùng nhưng chỉ mới cô cũng một mặt dễ thương nhiều khi say rượu. Hoặc cô ham chơi nhưng cũng nghiêm túc trong công việc. Chỉ vài phút ngắn ngủi nhưng Hàn Phong nhớ từng chút từng chút một về con cô, về tính cách cô.
Khóe môi tự chủ cong lên:
“Con cáo nhỏ nhà em cứ thích làm khác nhớ mãi.”
Anh nhéo nhẹ má cô, Giang Nguyệt đụng liền vui nhíu mày cọ cọ bàn tay lành lạnh của .
“Ưm, ngoan tiểu Phong, để chị ngủ nào.”
Hàn Phong mím môi nhịn , trêu ghẹo cô:
“Phải gọi là Phong ?”
Giang Nguyệt ngái ngủ mớ:
“Ừm, Phong.”