Hàn Phong lên xe, hai tìm quán ăn gần đây .
Trong lúc chờ phục vụ lên món, một trai dáng nho nhã cao gầy, mặc áo sơ mi trắng và quần tây qua chào hỏi Giang Nguyệt.
Giọng nhẹ nhàng dễ , mắt mang theo ý :
“Giang tổng, lâu gặp.”
Cô gọi liền qua, đập mắt cô là gương mặt hiền lành trắng trẻo của Lưu Nhậm.
Cô nhất thời nhớ đây là ai, nghi hoặc hỏi :
“Thật ngại quá, là...”
Lưu Nhậm mỉm , khó xử:
“Giang tổng nhớ là . Chúng gặp đầu tiệc cô nhậm chức .”
Giang Nguyệt nhớ , lúc đó cũng một trai cao gầy như qua kính rượu cô, hình như cô đó giới thiệu là Lưu Nhậm bên Lưu thị ở Nam Thành.
“À, thì là Lưu tổng. Coi trí nhớ của thật là, thất lễ .”
Cô dậy, mấy câu xã giao với Lưu Nhậm.
Người nho nhã lễ độ, trai nhưng Giang Nguyệt quá để ý. Bởi vì cô thấy bên cạnh Hàn Phong là đủ , thêm một trăm nữa cũng chẳng thể nào so với .
Nói chuyện hai ba câu thì Lưu Nhậm dời lực chú ý qua Hàn Phong, dè dặt hỏi:
“Vị là...”
Giang Nguyệt mỉm Hàn Phong, niềm nở giới thiệu:
“Cậu là Lâm Phong, trợ lý của .”
Lưu Nhậm gật đầu với Hàn Phong, mặt cũng tỏ ý chuyện với Lưu Nhậm nên chỉ đáp qua loa “Lưu tổng.”
Lưu Nhậm phát hiện con mặc nguyên cây đen loại khí chất bức vô hình. Anh chỉ sơ qua khuôn mặt thôi nhưng cảm giác đang trong tầm ngắm của một con sói hoang dã.
“Vậy hai dùng nữa vui vẻ, ăn xong định về thì gặp Giang tổng đây.”
Giang Nguyệt gật đầu chào , Lưu Nhậm liếc Hàn Phong một cái nữa mới rời .
Anh nheo mắt theo bóng lưng của Lưu Nhậm, ánh mắt thâm sâu phân tích con .
lúc phục vụ bưng thức ăn lên, thu hồi tầm mắt tập trung ăn cơm với cô.
Sau khi ăn xong Giang Nguyệt mở túi xách lấy một cái thẻ đen đưa cho Hàn Phong:
“Cưng cầm lấy thanh toán . Xong cần trả chị, thích cái gì cứ quẹt thoải mái.”
Anh lặng lẽ nhớ đến một đống thẻ đen trong ví , chần chừ tấm thẻ tay Giang Nguyệt.
Cô đây là ám chỉ bao nuôi .
“Sao ? Không cưng theo chị ?”
Thôi , phóng lao theo lao. Anh cầm là chứ gì. mà khi chính thức xác nhận mối quan hệ, Hàn Phong hỏi rõ Giang Nguyệt một chuyện.
“Chị ...bao nuôi ?”
Giang Nguyệt nhướng mày:
“Không thì là gì?”
“Được thôi, nếu theo chị thì sẽ chắc chắn hai lòng. mà chị hứa với ...”
Cô đột nhiên cảm thấy còn thú vị hơn tưởng. Còn bàn điều kiện với như một hợp đồng kinh doanh lợi cho cả hai bên.
“Cưng , chị hứa gì đây?”
Vẻ mặt Hàn Phong nghiêm túc:
“Chị thể trêu ghẹo thêm mấy tên trai trẻ khác ?”
Anh bổ sung:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-28-cuoc-gap-go-bat-ngo.html.]
“Nhan sắc của một là đủ cho chị ngắm cả đời.”
Tiền bạc thiếu, thứ thiếu duy nhất chỉ cô.
Giang Nguyệt vẻ suy tư, chống cằm :
“Nếu chị cứ thích trêu ghẹo thêm mấy em trai khác thì nhỉ?”
Anh lập tức tiếp lời:
“Thì nhan sắc lẫn cơ thể . Một phân chị cũng đừng hòng động tới.”
Cô phá lên, bản mặt nghiêm túc bàn chuyện như đàm phán với đối tác của thì cô . Giang Nguyệt ôm bụng nắc nẻ, đến khi thở nổi nữa mới đừng .
Mặt Hàn Phong đỏ ửng, tính tình thẳng thắn nên bộc trực, nhưng mà nếu cô dám trêu chọc thêm trai trẻ. Anh sẽ dứt khoát bỏ mặc cô.
Hàn Phong trưng bộ mặt “sẽ giận đó.”
“Ừ . Tiểu Phong đừng giận mà, chị giỡn thôi. Chắc chắn chỉ cần một tiểu Phong, cần thêm ai nữa hết.”
Giang Nguyệt vội vàng vòng qua chỗ dỗ ngọt.
Anh chỉ khúc mắc chuyện , nếu giải quyết xong thì vấn đề gì nữa. Còn về phận của , tìm cơ hội rõ với cô là . Nếu cô giận thì sẽ cố gắng dỗ dành cô cho đến khi nào cô hết giận mới thôi. Dù gì từ tới giờ cũng làm chuyện gì gây ảnh hưởng cho Giang thị, huống chi mục đích ban đầu của qua đây chỉ để khảo sát chiến lược của đối thủ như thói quen của làm ăn thôi.
…
Buổi chiều Giang Nguyệt đến công ty một . Hàn Phong gọi Tiêu Bắc lái xe qua tới trụ sở chính Phong Hà.
Tất cả các lãnh đạo cấp cao của Phong Hà đều đang ở đây. Hàn Phong nổi giận nên triệu tập hết về để bọn họ báo cáo một lượt với .
Trong phòng hội nghị rộng lớn, Hàn Phong ở giữa bàn dài, hai bên trái còn các mấy vị khác tham dự cuộc họp trải đều từ xuống theo chức vụ lớn nhỏ. Ai nấy đều cúi đầu xuống, ậm ừ .
Hà Nghiêm thấy khí lắm, liền ho vài cái cho đỡ khó xử với .
Vì phòng lớn nên tiếng ho của Hà Nghiêm vang dội, Hàn Phong liền nhướng mày qua .
“Cậu .”
Giọng chẳng tí ấm áp nào, trực tiếp hỏi tạm thời điều hành Phong Hà lúc vắng mặt.
Tính cách Hà Nghiêm đối lập với họ , xuất trong giới showbiz nên vui vẻ cởi mở hòa đồng hơn nhiều so với Hàn Phong. Nhờ mới thể giảm bớt áp lực cho nhân viên, chứ nếu nhân viên Phong Hà sớm “lạnh” c.h.ế.t do hàn khí của ông chủ .
Hai ban đầu góp vốn thành lập Phong Hà, do cổ phần Hà Nghiêm chỉ chiếm tới 20% nên giữ chức phó tổng. Anh thường xuyên mặt Hàn Phong đàm phán các họp đồng nhỏ và , ngoài còn làm đại diện thương hiệu cho Phong Hà vì Hà Nghiêm là mẫu kiêm diễn viên tầm ảnh hưởng khá lớn.
“Hàn tổng đừng vội, để chiếu liệu màn hình . Hihi.”
Hà Nghiêm dậy, lên cắm usb laptop kết nối màn hình lớn. Bộ dạng cà lơ phất phơ trong khi các còn căng thẳng đến nỗi đổ mồ hôi ròng ròng.
Anh Hàn Phong một cái, chỉnh sửa áo vest thong thả báo cáo tình hình hiện nay của công ty.
Biểu cảm mặt Hàn Phong lạnh tanh, phân tích trong đầu. Đột nhiên giơ tay cắt lời Hà Nghiêm:
“Khoan !”
Hà Nghiêm giật giật khóe môi, nếu Hàn Phong cắt lời trong lúc báo cáo thì chắc chắn sai gì đó. Anh điên cuồng suy nghĩ bản sai ở nhưng vẫn tìm . Giữa lúc đang hoang mang thì Hàn Phong về phía Giám đốc tài chính.
“Đặng tổng phát hiện gì ?”
Đặng Tài nuốt nước bọt cái ực, ông cầm khăn tay lau mồ hôi trán vội vàng dậy lật tài liệu đối chiếu với thông tin màn hình. Sau đó suy tư.
Hmm, rõ ràng liệu thống kê đúng mà . Có sai sót chỗ nào nhỉ?
“Hàn tổng, theo thấy thì Hà tổng báo cáo chính xác và đầy đủ...” Ông lấy lòng Hàn Phong, “hì hì, Hàn tổng thấy thiếu sót chỗ nào.”
Hàn Phong gật gù:
“Đặng tổng xem kĩ .”
Ông giật thót , rõ ràng xem kĩ mà, bình thường lúc họp hành bắt bẻ vặn hỏi các ông. Bây giờ tính làm gì nữa đây??
Đặng tổng cầu cứu Trương tổng, Trương tổng Thẩm tổng, Thẩm tổng liếc Dahnia.
Bốn đều gì đó bất thường hết.
Vì thế để chứng minh bản thể phát hiện cái gì đó, Đặng Tài nhắm mắt bừa:
“À đúng , liệu Hà tổng đưa quả thật đúng, nhưng mà...nhưng mà font chữ khó .”