Cả đám ăn chơi tới hơn 11 giờ tối, ai nấy đều say xỉn nên Tĩnh Dao gọi đưa Phó Hi cùng Diệp Vãn về. Cô thấy Giang Nguyệt Hàn Phong nên để đưa bạn về, còn dặn dò thêm:
“Nguyệt Nguyệt thích lắm đấy, chăm sóc cô cho .”
Hàn Phong gật đầu, Tĩnh Dao gì thêm để phục vụ tiễn bọn họ, cô cũng uống rượu nên định ngủ đây luôn.
Anh dìu Giang Nguyệt lên, cô say đến chẳng trời trăng mây gió gì. Cứ lì ghế sô pha, kêu kiểu gì cũng chịu dậy về.
“Không về , tiểu Phong chị còn uống tiếp nha.”
Anh mặc kệ cô lảm nhảm, vươn tay lấy áo khoác lông vũ mặc cho cô, một tay cầm túi xách cô một tay đỡ cô dậy, giọng ôn hòa:
“Về nhà thôi.”
Giang Nguyệt lờ đờ , nấc cụt một tiếng hỏi:
“Cưng đưa chị về nhà ?”
“Ừm.”
“Vậy cưng chịu ở chung nhà với chị đây?”
Anh im lặng, Giang Nguyệt bám riết buông:
“Có chịu ?”
Hàn Phong thèm tranh cãi với ma men nên tiếp tục đỡ cô dây.
Cô nhõng nhẽo chịu dậy, bắt lấy cánh tay rắn rỏi của Hàn Phong lắc qua lắc tiếp tục nài nỉ :
“Đi, về ở chung với chị . Chị cho cưng một đống tiền luôn, tiêu ba đời cũng hết.”
Hàn Phong ngó lơ, mắt thấy áo khoác ngoài của cô sắp tuột xuống thì vươn tay kéo lên, chỉnh sửa quần áo cô ngay ngắn dứt khoát bế cô lên.
Giang Nguyệt giãy giụa trong lòng Hàn Phong, đành mở miệng với cô vài câu:
“Ngoan nào, đưa em về.”
Cô mơ hồ thấy khuôn mặt trai cùng giọng quen thuộc đó thì im , giãy giụa nữa mà vùi đầu n.g.ự.c , kiếm chỗ thoải mái đánh một giấc.
Anh thấy cô ngoan ngoãn lời nhanh chóng bế cô ngoài, Tiêu Bắc đang chờ sảnh để đưa về nhà.
Hàn Phong bế cô thẳng một mạch xe, Tiêu Bắc thấy liền hoảng sợ mở to mắt tay ông chủ đang bế một cô gái.
“Mẹ ơi lầm , Hàn tổng nay luôn luôn cách khác giới ba mét. Huống chi bây giờ đang ôm một cô gái trong lòng.”
Anh thấy ông chủ tới nơi liền lật đật chạy qua, kịp định thần thì đập mắt là hai vết son môi chói mắt má Hàn Phong.
Tiêu Bắc lắp bắp:
“Hàn...Hàn tổng, má ...”
Hàn Phong là má gì nên thèm trả lời, nhanh chân xe.
Tiêu Bắc chạy theo mở cửa cho , ôm Giang Nguyệt ghế , mệt mỏi :
“Lái xe về nhà .”
Tiêu Bắc dám chậm trễ lái xe .
Giang Nguyệt như xương sống dựa Hàn Phong, cô cứ hết ngọ nguậy uốn éo chẳng chịu yên.
Anh bộ dạng nóng bỏng cứ dán sát thì khó chịu, vì ghét bỏ cô mà là...cơ thể chịu nổi khiêu khích như .
Vì Hàn Phong đành nhịn xuống, vuốt mái tóc xoăn dài của cô, trầm giọng nhắc nhở Giang Nguyệt:
“Ngồi yên một chút nào. Em cứ như chịu hửm?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-23-say-ruou.html.]
Cô ngước mắt , đó ngây ngô:
“Chị như thế nào mà tiểu Phong chịu hửm?”
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch hết nổi, bình thường cô sắc sảo quyến rũ, nghĩ đến khi say rượu lộ tính cách trẻ con .
Giang Nguyệt đưa tay lên sờ mặt .
“Ôi chao con cái nhà ai mà mặt mũi đẽ trắng mịn như . Để chị thơm một cái nào...”
Tiêu Bắc khẽ liếc ông chủ qua gương chiếu hậu, trong đầu thầm niệm thần chú “ thấy gì hết!!”
Hàn Phong rảnh rỗi đối đáp với cô, nhếch môi:
“Thơm thưởng đó.”
“Ngoan nào, chị thơm bé con một cái cho bé con một...”
“Một gì?”
Giang Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ, cô như học sinh tiểu học đang tìm đáp án cho bài toán khó. Hàn Phong nhàn nhã chống tay lên cửa sổ chờ câu trả lời của cô.
“Ừm, khó suy nghĩ quá. Thôi thì siêu xe biệt thự đá quý bé con chọn cái gì chị cho cái đó, dù chị cũng nhiều tiền nha.”
Hàn Phong bật , đúng là trẻ con hết sức.
Anh thì thầm tai cô:
“Làm bây giờ, nhiều tiền, cần siêu xe biệt thự gì đó của em .”
“Ỏ, cần hả? Vậy thì khó đây.”
Cô điên cuồng suy nghĩ cũng chả nghĩ cái gì hết, thứ cô nhiều nhất là tiền, bây giờ thích tiền của cô thì thích cái gì mới .
Giang Nguyệt chịu thua vứt vấn đề đầu, hai tay cô vòng qua cổ hôn lên má một cái “chụt.”
Xong gục xuống ngủ trong n.g.ự.c .
Hôn cũng hôn , Hàn Phong ngại để cô hôn thêm mấy cái nữa. Anh đưa mắt cô trong lòng n.g.ự.c ngủ ngon lành, khóe miệng tự chủ cong lên.
Chẳng mấy chốc tới nhà, Tiêu Bắc vòng mở cửa xe cho , Hàn Phong lấy túi xách cô treo lên cổ tay , bế cô nhà.
“Cậu lái xe về , khi nào gọi thì đến.”
Tiêu Bắc gật đầu, xong lên xe rời .
Anh bế cô phòng ngủ cho khách, đêm nay ưu ái để cô ngủ tạm nhà vì mật khẩu nhà cô.
Vừa đặt cô xuống giường thì Giang Nguyệt lóc nhõng nha nhõng nhẽo:
“Bé con , ở đây chơi với chị . Hức hức bỏ !”
Hàn Phong hết cách, nghiêm túc cho cô :
“Em ngoan ngoãn một chút cho , nhắm mắt ngủ nào.”
Anh cởi áo khoác ngoài cho cô thoải mái, xổm bên giường nhẹ nhàng tháo đôi giày cao gót của cô . Xong xuôi hết mới đắp chăn lên Giang Nguyệt.
Cô bởi vì uống rượu nên mặt mũi đỏ ửng chỗ nào cũng khó chịu, tay chân quơ loạn xạ hất chăn chịu đắp. Còn cảm thấy nóng nực nên lăn qua lộn .
Đột nhiên cô mở miệng đòi tắm:
“Nóng quá bé con ơi, chị tắm, tắm!!”
Hàn Phong bộ dạng như quý phi say rượu của cô thì ngứa ngáy. Váy cô mặc ngắn ngủn che hết tới đầu gối, lộ bắp đùi trắng nõn, bên thấp thoáng khe rãnh mê hoặc lòng . Rốt cuộc cũng là đàn ông, cảnh tượng chút mất khống chế.
Anh xưa nay cấm dục thanh cao, tự nhận chính trực. Tuyệt đối làm chuyện vượt quá giới hạn, hơn nữa bây giờ cô đang say rượu thể lợi dụng lúc mà chiếm tiện nghi của cô.
Vì thế Hàn Phong dứt khoát , nhưng mới xoay Giang Nguyệt liền bắt lấy cánh tay , kịp phản ứng thì cô kéo ngã nhào xuống giường.