Bẫy Tình Giang Tổng - Kẻ Thù Trên Thương Trường, Bạn Tình Trên Giường - Giang Nguyệt & Hàn Phong - Chương 171: Canh Bạc Dưới Ánh Trăng
Cập nhật lúc: 2025-09-27 06:50:14
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Cảm tưởng như thời gian đêm nay trôi qua chậm, thậm chí còn chút nặng nề khó tả. Giang Nguyệt chợt thấy nhiều thứ chi phối, cô bần thần mắt, Lưu Nhậm vẫn gục xuống vai cô nỉ non, những lời chân thành giản dị.
“Nguyệt, sợ ngày nào đó thấy em. Những năm qua chỉ thể từ đằng xa dõi theo em, sợ em mất nhưng chẳng quyền lên tiếng ngăn em .” Anh lặng lẽ xoa nhẹ mái tóc dài thả lưng cô, giọng khàn khàn: “Tôi dơ bẩn xứng với em, hôm nay dùng hết dũng khí thú nhận với em những việc từng làm. Nếu lỡ còn cơ hội nào khác thì vẫn an tâm, an tâm vì hối với em.”
Hơn ai hết rõ ranh giới giữa hai mỏng manh, Lưu Nhậm lên từ bùn lầy, tính là sạch sẽ gì cho cam. Bản là ai, kết cục như thế nào rõ, những chuyện mà từng làm sẽ là vết nhơ cả đời mà thể chối bỏ, cũng chẳng thể tránh né.
Còn Giang Nguyệt là cô gái sống trong thế giới hạnh phúc, đầy đủ tình thương cha từ nhỏ cho đến lớn. Người thuần khiết và lương thiện giống cô, đối với là mơ mộng hão huyền nhưng bất chấp khao khát chiếm lấy như kẻ cuồng loạn.
“Đáng tiếc thứ muộn .” Giang Nguyệt lúc mới lên tiếng, cô nhạt, ánh mắt hờ hững vô định: “Anh thú nhận với thì ích gì? Lưu Nhậm, xin , một câu xin của làm ba khỏe mạnh ? Có làm cho Giang thị trải qua những ngày tháng khó khăn ? Có làm cho khỏi khổ sở đau buồn như bây giờ ?”
Cô rũ mắt, giọng ảo não:
“Tôi , đang dần phá hủy .”
Lưu Nhậm ngây , vẻ mặt tâm đắc gật gù, đó từ trong túi áo rút một khẩu s.ú.n.g ổ , mạnh mẽ nhét tay cô. “Cầm lấy.” Anh nghiến răng, trong mắt ánh sáng dần lụi tàn, trầm giọng: “Vậy em b.ắ.n c.h.ế.t , lấy cả mạng sống để đền tội với em.”
Giang Nguyệt thoáng khẩu s.ú.n.g sáng bóng trong tay lớn, hai tay nắm lấy áo đe dọa: “Anh chắc chắn?”
Lưu Nhậm gật đầu: “Tôi bao giờ lừa em.”
Cô lạnh mặt, cánh tay run nhưng cầm s.ú.n.g vững vàng. Lên nòng, mắt Giang Nguyệt sắc như mũi d.a.o thể g.i.ế.c c.h.ế.t khác bất cứ lúc nào, khắc viên đạn bay khỏi họng s.ú.n.g Lưu Nhậm từ từ nhắm mắt . Miệng chậm rãi cong lên, nụ vẫn rạng rỡ.
Không khí chợt ngưng trệ, nhiệt độ thấp xuống, những tưởng cái c.h.ế.t gần trong gang tấc. Đạn mãnh liệt sượt qua vai trái Lưu Nhậm bức tường vững chắc cản , cánh tay chảy m.á.u thấm ướt cả áo ngoài, nhưng từ đầu đến cuối vẫn than lời nào. Tiếng s.ú.n.g vang vọng bên tai cực kỳ chân thực, mùi thuốc s.ú.n.g nồng nặc dày vò khứu giác trong phòng. Giang Nguyệt mất sức sụp xuống sàn nhà, nhưng ánh mắt c.h.ế.t chóc đó vẫn đeo bám .
“Lưu Nhậm, đến một lúc nào đó, cái c.h.ế.t của sẽ còn tồi tệ hơn bây giờ.”
Lưu Nhậm dùng tay bịt chặt miệng vết thương, trái tim lặng lẽ thắt tựa như vô mảnh vỡ bén nhọn cứa qua. “Nguyệt, khi nãy cho em cơ hội, em tận dụng thì đừng trách tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t . Bây giờ đến lượt điều kiện cho em, đêm nay cả, Vu Nhĩ sẽ ở đây canh chừng em.”
Giang Nguyệt định phản đối nhưng xong liền xoay mất, cô bóng dáng Lưu Nhậm dần khuất cánh cửa liền siết chặt khẩu s.ú.n.g vẫn còn bốc khói trong tay , dù cam tâm nhưng cô mất trí hồ đồ. Hàn Phong sớm sắp xếp thứ, đêm nay định sẵn là một canh bạc ánh trăng sáng chói .
Cô bình tĩnh trấn an bản xong chạy tủ quần áo, tìm một chiếc áo khoác dài mặc lấy sợi dây chuyền bạc mật mã cửa chính cho bên đầu dây. Động tác Giang Nguyệt nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc xóa sạch dấu vết, cô yên tâm ngủ nên bên mép giường ngắm khung cảnh bên ngoài. Thi thoảng uống một ngụm , thầm mong đêm nay sớm trôi qua.
...
Hàn Phong tin của Vương Đông bắt đầu xông chỗ của Lưu Nhậm bèn cho Barry chỉ huy một đội lớn tiến thẳng biệt thự lúc rạng sáng. Anh mặc áo chống đạn, trời lạnh nên khoác áo măng tô đen bên ngoài, đang đạn cho s.ú.n.g thì Hứa Vân từ ngoài xông . Cô mặc kệ binh lính ngăn cản , liên tục la lớn gặp Hàn tổng.
“Để cô .” Hàn Phong mục đích Hứa Vân quản ngày đêm đến đây tìm , lúc cô bước , ngẩng đầu lên mà chỉ chăm chú đạn cho mấy khẩu s.ú.n.g ngắn sưu tầm .
“Hàn tổng, ba ông mất .” Hứa Vân bật , nghĩ đến những lời Hứa Tuấn càng đau đớn hơn: “Lưu Nhậm hại c.h.ế.t ba , gặp để hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là tại ? Tại hả?” Cô siết chặt nắm đấm, khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt chẳng sức sống. Lúc Hứa Tuấn Hứa phu nhân đến nửa sống nửa chết, Hứa Vân như mất hồn bên linh cữu ông suốt một đêm liền, cô suy nghĩ nhiều chuyện, tâm trạng lên xuống thất thường đến sáng mới quyết định bay sang Italy.
“Ba là trai , Lưu Nhậm là cùng cha khác của .”
Giọng Hứa Vân run rẩy, trong đầu hiện lên cảnh tượng bi thương của Hứa Tuấn giường bệnh. Lúc lời tâm trạng cô tuột dốc phanh, bây giờ cho còn chút thấp thỏm.
Hàn Phong xong băng đạn cuối cùng nhét s.ú.n.g lưng, nhếch môi, vẻ mặt gì ngạc nhiên dậy. Anh bước gần cô, giọng lạnh nhạt: “Bây giờ những lời còn ích gì nữa.”
Hứa Vân giật , để ý đến biểu cảm của nhíu mày: “Anh ?”
Anh giấu giếm, thản nhiên gật đầu xem như trả lời câu hỏi của cô.
“Thảo nào...” Hứa Vân tự giễu, nhớ đến những lời của Hàn Phong hỏi : “Đáng lẽ ông nên giấu cả đời mới . Để cho đủ dũng khí báo thù Lưu Nhậm.”
“Hôm nay cô chạy đến đây chỉ để hỏi mấy câu ngớ ngẩn thôi ?”
Giọng Hàn Phong đột ngột trầm xuống, khiến cô bất giác rùng .
Hứa Vân cúi đầu, môi mím thành đường thẳng tắp. Anh hỏi đúng lắm, cô ngày đêm chạy tới đây chỉ xác nhận một sự thật từ ba mà cô luôn kính trọng . Sở dĩ Hứa Vân bốc đồng như thế là vì cô cách nào chấp nhận Lưu Nhậm là , điều chẳng khác gì tự hủy diệt lẫn .
từ đến giờ những gì cô làm cũng sai. Hứa Vân thầm đinh ninh trong lòng là Lưu Nhậm bất nhân , thì đừng trách cô bất nghĩa.
Hàn Phong lạnh mặt, liếc Hứa Vân đang thất thần: “Vương Đông vẫn còn sống, ông đang cho xông biệt thự phía Tây truy lùng Lưu Nhậm. Hôm nay g.i.ế.c , thì tất nhiên sẽ khác làm.”
“Vương Đông còn sống?” Hứa Vân lẩm bẩm, suy đoán của cô thành sự thật, quả nhiên ông là con cáo già thực thụ. “Tôi theo đến biệt thự phía Tây, cứu Giang Nguyệt, sẽ làm vướng chân .” Cô ngẩng đầu lên, trong mắt ẩn chứa sự quyết liệt kiên định.
“Tùy cô, ở đây bảo đảm mạng sống của ai cả.” Hàn Phong hờ hững lướt qua Hứa Vân, thuận miệng nhắc nhở mấy câu.
Hứa Vân thế vội “Tôi tự chừng mực” theo .
Conal đó giả dạng thành giao báo đến biệt thự phía Tây thám thính, lanh lẹ khiến dì Trình chẳng nghi ngờ gì. Dì chút buồn chán vì trong biệt thự vắng vẻ nên sẵn trò chuyện với một chút, than phiền điều hòa ở phòng ngủ hư, hai bữa nay đều ngủ ngon giấc.
“Trời ạ, dì sớm. Mấy cái cháu sửa giỏi lắm, để cháu giúp dì.”
Dì Trình vui vẻ hẳn lên, đó đồng ý để biệt thự sửa điều hòa giúp.
Lúc Conal theo bà trong mấy tên vệ sĩ dòm ngó tới lui, bình tĩnh kéo mũi lưỡi trai xuống thấp, cẩn thận nhớ kỹ cấu trúc lối trong biệt thự.
“Dì ơi, bên là phòng ai mà vệ sĩ canh gác kỹ ?”
Dì Trình theo hướng tay của Conal, nụ gượng gạo:
“Là... Là cô gái mà chủ mang về mấy hôm . Cô và chủ chút hiểu lầm thôi, gì .”
Bà lựa lời , qua loa mấy câu tiếp tục chỉ chỗ điều hòa cho Conal sửa. Conal xong liền hiểu ngay Giang Nguyệt ở bên trong, vệ sĩ canh gác dày đặc kẽ hở, lẻn chắc chắn dễ dàng.
Cậu suy nghĩ nhanh tay sửa xong điều hòa, cất đồ nghề sang hỏi dì Trình: “Dì xem còn thứ gì hư hỏng nữa để cháu sửa luôn cho.”
Dì Trình lắc đầu, hết .
“Hay dì phòng cô gái thử xem, cô gái đó ở trong phòng cả ngày...”
“Không .” Dì Trình vội ngăn , “Bên đó giống như cấm địa, chủ cho ngoài . Hôm nay cảm ơn cháu nhé.”
Conal chần chừ ngó qua căn phòng một lát theo bà trở . Sau khi rời khỏi biệt thự đường vòng trở về chỗ Hàn Phong báo chuyện, còn lối tắt trong biệt thự phát hiện . Cậu cực kì tài năng trong khoản ghi nhớ thứ, chẳng mấy chốc vẽ bản phác thảo sơ đồ biệt thự.
“Ở nhà kho đường hầm, dẫn tới nhưng đây là đường thoát nhất.” Conal gõ gõ lên mặt bàn, sốt ruột: “Lưu Nhậm ở biệt thự, chắc là chỗ lính đánh thuê đóng quân ở bìa rừng xem xét .”
“Vậy bây giờ cho tiến biệt thự . Cảng biển phong tỏa, bọn chúng chạy đằng trời cũng thoát .” Hàn Phong lạnh lùng lên tiếng, xe tiếp tục tiến về biệt thự nhanh như tên lửa, bất chấp tất cả xông lên phía .
Lính đánh thuê của Vương Đông tiếp tục xả s.ú.n.g ở căn cứ của lính Lưu Nhậm sát bìa rừng. Khắp nơi đều là khói lửa mịt mù làm khác nghẹt thở, Lưu Nhậm dẫn thêm đến tìm tên đầu sỏ, ánh mắt cương lĩnh lớn: “Dùng thủ đoạn đánh lén hèn hạ , giỏi thì chúng chuyện trực tiếp .”
“Thằng nhãi khốn nạn, mày cũng hai chữ hèn hạ hả?” Vương Đông từ trong chiếc xe việt dã nhảy , lính đánh thuê ngừng động thủ, chậm rãi mở đường cho ông tiến lên.
Lưu Nhậm nheo mắt, lúc rõ mặt mũi của mắt khỏi bất ngờ. Sau lưng Vương Đông còn hai kẻ khác áp giải theo.
Đỗ Nhi đầu tóc bù xù, cả chật vật lính đánh thuê trói tay ép buộc quỳ xuống đất như phạm nhân. Cô Lưu Nhậm hắt hủi nên dùng chút sắc còn dụ dỗ một tên đội trưởng trong nhóm lính đánh thuê của để sống một chút. Ai ngờ hôm nay kẻ thù tấn công, cô cố gắng gom đồ trốn nhanh nhất thể nhưng chạy bìa rừng bắt gặp xe của Vương Đông tiến . Ông lập tức nổi điên b.ắ.n liền hai phát đạn chân trái Đỗ Nhi, khiến cho cô nửa sống nửa c.h.ế.t thể .
Trên cô m.á.u me bê bết, thở thoi thóp như kẻ sắp chết: “Lưu tổng, cứu , cứu ...”
“Con đàn bà c.h.ế.t tiệt, mày dám phản bội tao.” Vương Đông cho Đỗ Nhi hết lời, lệnh cho thuộc hạ vả miệng cô . Sau đó ông giơ s.ú.n.g về phía Lưu Nhậm, gằn giọng gầm lên: “Mày hại tao trắng tay, Vương thị chẳng thứ gì chống đỡ nên sụp đổ thảm hại. Còn nữa, sai khiến nó g.i.ế.c c.h.ế.t tao, tao b.ắ.n c.h.ế.t mày!!” Ông tiếp tục đá lưng Phạm Hoài đang dài đất: “Người của mày là một đám ăn hại. Tao khinh!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-171-canh-bac-duoi-anh-trang.html.]
Lưu Nhậm nhíu mày, lời ông lộn xộn chẳng . mà Vương Đông còn sống thì chắc nào phản bội . Ông Vương thị sụp đổ, rõ ràng đó giao cho Trương Đình quản lý, thể nào chuyện .
Giữa vô vàn những manh mối rời rạc dần suy nghĩ cẩn thận , nhớ Hứa Vân lâu nay luôn tìm cách chèn ép cáo buộc Lưu Vọng. Sự thật càng ngày càng rõ ràng, Lưu Nhậm bất giác siết chặt tay, nghiến răng kêu lên: “Hàn Phong!”
Hứa Vân dám làm như thế, hết đến khác lôi Lưu Vọng xuống vực thẳm chắc chắn nắm nhiều tài liệu quan trọng. Thử hỏi ở Nam Thành ai dám chống đối ? Chỉ thể là Hàn Phong nhúng tay đưa tài liệu cho Hứa Vân.
Còn nghĩ ngợi thêm gì khác đột nhiên từ xa vang lên tiếng trực thăng, một tên lính đánh liền hô lớn “Cảnh sát tới, Lưu tổng, là cảnh sát!”. Vương Đông định cho xông lên tàn sát đột ngột ngừng , ông gấp rút chỉ huy xe đầu tháo chạy. Đỗ Nhi thấy thế cũng nhân cơ hội thoát nhưng chập chững bước Vương Đông b.ắ.n c.h.ế.t ngay tại chỗ, ông ghét bỏ loại phản bội và lẳng lơ như cô , tức giận b.ắ.n thêm mấy phát nữa mới bõ tức.
Cô trợn mắt gục xuống đất, m.á.u chảy lênh láng khiến tất cả nháo nhào lên. Phạm Hoài đang nấp trong góc cũng sợ điếng , Hàn Phong đưa làm mồi nhử, nay rơi tay của Vương Đông càng thê thảm. Hắn định chạy theo Lưu Nhậm hòng cầu xin nể tình mà cứu lấy nhưng lời liền rút s.ú.n.g nã thẳng dây b.o.m .
“Lũ vô dụng.”
Mặt Lưu Nhậm đổi sắc, thản nhiên đạn và thuốc nổ phá hủy Phạm Hoài. Tiếng nổ lớn vang lên rền xiết, cả căn cứ lập tức bốc cháy dữ dội. Lưu Nhậm hiểu gì đó liền cho xe biệt thự, lợi dụng vụ cháy để giữ chân cảnh sát kéo dài thời gian.
Ở biệt thự lính canh dám lơ là giây phút nào, Lưu Nhậm dặn dò kỹ lưỡng khi dù bất cứ giá nào cũng ngăn cho Giang Nguyệt chạy trốn. Lúc Conal lẻn chợt choáng ngợp đám lực lưỡng , quanh đó thừa lúc chú ý liền thả một quả b.o.m nhỏ về hướng bên .
Bọn lính canh thấy tiếng động lập tức chia tìm kiếm. Conal nuốt nước bọt, bật báo hiệu cho Hàn Phong tiến . Ở trong phòng ngủ cách âm nên Giang Nguyệt gì cả, cô chỉ chăm chú sợi dây chuyền bạc chờ Conal báo tin. Cả đêm cô chập chờn dám ngủ, chỉ gần sáng mệt mỏi quá mới chợp mắt một chút để sức.
Đang lim dim đột nhiên sợi dây chuyền sáng lên, cô lập tức tỉnh táo chạy cửa sổ thử. Dù thấy rõ nhưng cô ở bên ngoài nhiều , trong mắt Giang Nguyệt chợt sáng lên tia hy vọng. Mọi thứ cô chuẩn xong xuôi, tính toán thời gian thì giờ cảnh sát cũng sắp đến.
Tâm trạng Giang Nguyệt hồi phục đáng kể, cô hít một thật sâu, xong lặng lẽ đặt tay lên bụng : “Chúng sắp về nhà , ba sẽ đến cứu con .”
“Tôi suốt đời còn em ở bên cạnh . Nguyệt, em đừng cố chấp lời như thế.”
Giang Nguyệt giật , cô cắn môi xoay . Lưu Nhậm giờ phút như từ địa ngục trở về, cả đầy máu, còn mùi thuốc s.ú.n.g rõ ràng. “Đi theo .” Anh mạnh mẽ nắm lấy tay cô, mặc kệ Giang Nguyệt giãy giụa, Lưu Nhậm kéo cô lên tầng cao nhất của biệt thự, thấy rõ ràng quang cảnh phía .
Lính đánh thuê hung hãn như con dã thú khát m.á.u từng bước lao của Hàn Phong. Khung cảnh hỗn loạn cũng thấy tiếng s.ú.n.g nổ vang lên, cô nhắm mắt , hai tay bịt chặt tai hét lên: “Không! Tôi xem!”
“Cảnh sát quốc tế sắp đến , Lưu Vọng sụp đổ, còn gì cả. Nguyệt, em hại thê thảm như thế nào ?” Lưu Nhậm đắng chát, kề s.ú.n.g trán cô, lúc hiểu tất cả thì chuyện quá trễ.
Giang Nguyệt từ từ mở mắt , cố ý lảng tránh : “Anh nhảm gì ?”
“Lưu Vọng ở Nam Thành là cái vỏ rỗng, trụ sở chính kịp thời chuyển về Italy. Hứa Vân gì cả, chỉ em là từ đầu đến cuối vẫn giả vờ lừa gạt , Nguyệt, tại em tàn nhẫn như thế?” Lúc lời vẫn chăm chú quan sát biểu cảm của Giang Nguyệt, nhưng cô chẳng cho ánh mắt thương xót nào, vẫn lạnh nhạt và xa cách với như .
“Phạm Hoài là của , từ lâu .” Giang Nguyệt nhếch môi, cô nâng cằm lên, thách thức khẩu s.ú.n.g kim loại mắt: “Lính b.ắ.n tỉa của thương là của làm, tài liệu Lưu Nhậm phạm tội là do tìm , kể cả cái cớ trút giận Hàn Phong cũng là do nghĩ . Anh xem, tại tàn nhẫn như hả?”
Đồng tử Lưu Nhậm chợt co , đáy mắt sâu thẳm và nặng nề. Lồng n.g.ự.c như gì đó cuộn trào dữ dội, bất chợt trái tim của cô dày vò đến rướm m.á.u nữa.
“Nguyệt, tại đêm qua em b.ắ.n c.h.ế.t ? Để bây giờ khổ sở như .” Anh thẫn thờ, vết thương ở vai trái nhói lên.
“Không, sống để thấy hình phat của .” Cô mặt cửa sổ, hình bóng quen thuộc rơi mắt Giang Nguyệt khiến cô an tâm. Hàn Phong đang mở đường lên đây, xung quanh là những tên man rợ tắm máu.
“Em đừng vội mừng, còn ai thắng ai thua .”
Nói Lưu Nhậm kéo cô theo lối riêng trong biệt thự, Giang Nguyệt nắm chặt sợi dây chuyền, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc cô cho nó báo hiệu thật lớn. Lưu Nhậm thấy liền giật đứt sợi dây quăng , binh lính bên ngoài âm thanh mạnh mẽ tác động. Hàn Phong bắt đầu dựa theo bản đồ của Conal đuổi theo đón đầu Lưu Nhậm khi đường hầm bí mật.
Anh hận thể cho lính gài b.o.m trong biệt thự nổ c.h.ế.t Lưu Nhậm, nhưng Giang Nguyệt vẫn còn trong đó nên thể liều lĩnh. Hàn Phong hai ngày thức trắng, giờ phút thần kinh căng như dây đàn, trong lòng bồn chồn bất an dứt, chỉ sợ Giang Nguyệt xảy chuyện gì thì sẽ ân hận cả đời. Anh âm thầm siết chặt khẩu s.ú.n.g trong tay, thúc giục xe chạy nhanh lên.
Cảnh sát và Barry vẫn truy lùng tung tích của Vương Đông, ông cho chạy loạn rừng sâu dẫn một cảng biển bỏ hoang. Đang lúc ẩn náu chờ thời cơ đột nhiên phát hiện Lưu Nhậm đang từ đường hầm . Anh thở dốc, mặt lem nhem vết m.á.u và bụi bặm, trông chẳng khác gì một bại tướng đang cố gắng vùng vẫy giữa tàn tích.
Giang Nguyệt theo mệt rã rời, gót chân cô gai nhọn đ.â.m chi chít các vết thương lớn nhỏ. Lưu Nhậm thấy thế dứt khoát bế cô lên, một tay cầm s.ú.n.g thủ thế Vương Đông và đồng bọn của ông .
“Cũng chỉ là chó cùng rứt giậu, Lưu Nhậm mày là kẻ bại trận.”
Vương Đông hút điếu xì gà cuối cùng trong hộp, chẳng còn đường thoát nên kéo theo Lưu Nhậm c.h.ế.t cùng. Ông cho thuộc hạ phát tín hiệu để cảnh sát phát hiện, chẳng mấy chốc Barry dẫn đến, Vương Đông cảnh sát cưỡng chế. Hàn Phong đó cũng tới kịp, thấy cô liền đau lòng gọi lớn “Nguyệt Nguyệt”.
Hứa Vân Hàn Phong, cô chậm rãi bước lên, ngước Lưu Nhậm đang cách đó xa. “Lưu Nhậm, ba c.h.ế.t , là do hại chết. Ông còn làm tròn bổn phận của con, là kẻ khốn nạn, ông là , tin đây là sự thật!” Cô gào , năng loạn xạ nhưng ai dám cản cô.
Lưu Nhậm liếc Hứa Vân, hiểu đột nhiên thấy khó chịu. Cả Giang Nguyệt cũng thấy sự khác biệt của , cô ngờ Hứa Vân là em gái của Lưu Nhậm, mà bao năm nay vẫn nhường nhịn Hứa thị chút nào.
Nhớ tới lời dì Trình lúc , cô liền hiểu vì Lưu Nhậm tuyệt tình như .
“Đó là ba ruột của mà.” Hứa Vân dữ dội hơn, cô bất lực gục xuống đất, thống thiết hét to.
“Ông xứng làm ba .” Lưu Nhậm nhíu mày, để mất tập trung nên hướng mắt qua Hàn Phong đang đối diện. Anh nhạt, chậm rãi để Giang Nguyệt xuống ôm chặt cô, cảng biển bao vây dày đặc bởi hải quân nên thể lấy thuyền chuẩn sẵn để trốn thoát, bây giờ là hùng mạt lộ thì cớ gì sợ hãi. Ánh mắt Lưu Nhậm ngập tràn bi thương cô, giọng khàn khàn: “Các dám xông lên, ngại c.h.ế.t chung với cô .”
“Tao sẽ chôn sống mày.” Hàn Phong mất kiềm chế gầm lên, hai mắt đỏ ngầu, s.ú.n.g trong tay giơ lên chĩa hướng Lưu Nhậm.
Giang Nguyệt chợt rơi trống vô định, hai mắt cô nhòe , đẫm lệ Hàn Phong. Cô run rẩy kêu lên: “Phong, cứu con chúng .”
Hàn Phong ngỡ ngàng, lời cô quá sức tưởng tượng với , nổi cảnh cô chịu khổ, thoáng chốc tim gan thắt đau đớn, nước mắt lăn dài má. “Nguyệt Nguyệt, con? Chúng con ?” Anh ngước mắt cô, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi , như thể tin những gì thấy.
Giang Nguyệt đau xót gật đầu.
Hàn Phong phấn khích vỡ òa, cảm giác thật mới mẻ, sắp làm ba, cô đang mang trong giọt m.á.u của . Bao đêm hằng mong ước nay trở thành sự thật, hết thảy là món quà đẽ của Giang Nguyệt ban tặng cho . khi thấy Lưu Nhậm, hai mắt Hàn Phong lập tức trở nên sâu thẳm như cái giếng thấy đáy. “Thả Giang Nguyệt , hết đường , ngoan cố chỉ thiệt cho bản thôi.”
“Đời của hủy hoại, thể đầu nữa.” Lưu Nhậm cúi đầu Giang Nguyệt đang run rẩy trong lòng , hốc mắt đỏ lựng, những giọt nước mắt nặng nề rơi xuống vai áo cô.
Lưu Nhậm quyến luyến lau cho cô, đó lớn với Hàn Phong và cảnh sát đang dày đặc ngoài : “Lùi , ở đây gài b.o.m hẹn giờ. Cho thời gian, lát nữa sẽ thả .”
Cảnh sát thấy thế dừng loa kêu gọi thả con tin, bắt đầu di dời nơi an , kể cả Hứa Vân cũng bất lực rời . Duy chỉ Hàn Phong im tại chỗ, bậc thang gỗ, mái tóc ngắn gió thổi loạn xạ, hét to: “Nguyệt Nguyệt an trở !”
Chẳng Lưu Nhậm , lưng đưa Giang Nguyệt một căn phòng bỏ hoang, để cô ghế gỗ, còn thảm hại quỳ xuống. “Nguyệt, hỏi em cuối. Đã đến nước , em còn hận ?”
“Tôi chẳng nắm mãi buông .” Giang Nguyệt mệt mỏi dựa ghế, thể cô đau nhức, “Anh cũng ác độc, đứa bé xem như may mắn làm tổn thương. chuyện đời vô thường, quên , chúng hết duyên hết nợ, sẽ liên quan đến nữa.”
Nước mắt Lưu Nhậm trào dữ dội, ôm mặt như đứa trẻ đầu phạm , nhận câu của cô xem như an tâm phần nào. Chí ít , cô tiếp tục oán trách . “Được, em còn hận , chúng huề .” Lưu Nhậm xong liền quăng khẩu s.ú.n.g , chỉ mới một đêm mà khuôn mặt tiều tụy thấy rõ, đôi mắt càng tối tăm còn ánh sáng.
Thời gian trôi qua dày vò khác, Hàn Phong bên ngoài như đống lửa. Anh lo sợ đủ thứ chuyện, nhưng bất kể ai khuyên gì cũng đều . Mấy xông đánh đổi mạng sống một mất một còn với Lưu Nhậm nhưng Barry bên cạnh mạnh mẽ giữ chân khiến cản trở trong tức giận.
Lưu Nhậm còn nhiều thời gian, tất cả kết thúc, sự thật chứng minh như luôn thua thảm hại. Anh ngước dáng vẻ yếu ớt của Giang Nguyệt, xong nhẹ nhàng dậy sát gần cô.
“Anh định làm gì?” Giang Nguyệt thấy đột ngột gần chợt hoảng sợ, Lưu Nhậm đáp mà vươn tay giữ lấy cô dịu dàng hôn lên trán cô, đôi môi lưu luyến ở đó thật lâu, nước mắt tự chủ rơi xuống khiến Giang Nguyệt giật . Thế nhưng cô chẳng dám động đậy từ chối, cô nụ hôn là lời xin cuối cùng, cũng là tạm biệt mãi mãi.
Anh khẽ khàng nhỏ: “Tôi yêu em.”
Dứt lời, tiếng nổ trong dự định tàn nhẫn vang lên, báo hiệu bản nhạc sinh tử bắt đầu. Lưu Nhậm vội vàng buông cô , dù nỡ nhưng vẫn đẩy cô về hướng cửa, môi nở nụ rạng rỡ dõi theo bóng lưng cô: “Tôi với em, một chiếc váy cưới cất giữ suốt mấy năm nay, nhưng bây giờ chẳng còn cơ hội nào cả. Đừng mặt , chúc em thuận lợi hạnh phúc, vạn đời bình an.”
Cảng biển rộng lớn bắt đầu phát nổ và bốc cháy, Hàn Phong bên ngoài hét lên “Nguyệt Nguyệt” liều mạng xông trong. Cô dám ngoái đầu , chỉ thể cắn răng nhấc từng bước nặng trĩu tiến phía . Bom nổ làm mặt đất rung chuyển kịch liệt, cả căn phòng ngọn lửa gào thét nuốt chửng nhanh chóng chìm đống đổ nát khi Giang Nguyệt rời khỏi. con đường phía khói bụi che phủ khiến cô chùng bước, đột nhiên trong biển lửa cô mơ hồ thấy bóng dáng quen thuộc, Hàn Phong liều mạng chạy về phía cô, bất chấp ngọn lửa đỏ rực như con quái thú đến từ địa ngục.
Khí độc bắt đầu lan tràn khắp nơi, Giang Nguyệt che miệng ho sặc sụa, mặc kệ tay chân thương tiếp tục dậy tranh giành lấy sự sống tiếp tục chạy . Lúc nắm tay Hàn Phong cô như tìm thấy lối về, hai lặng lẽ đùm bọc lẫn chạy ngoài.
Hàn Phong thấy càng lúc càng nguy hiểm liền cởi áo khoác bọc lấy cô, sợ Giang Nguyệt chịu nổi liền bế cô lên. Bom nổ làm vô đồ vật cũ rơi rớt tan tành, một đè lên lưng Hàn Phong, khi tìm thấy đường một cột gỗ bất ngờ đập lên vai . Hàn Phong hít sâu một , chịu đựng cơn đau tra tấn , m.á.u thấm ướt cả áo ngoài. Giang Nguyệt thấy thế liền mơ màng túm chặt lấy, cơ thể cô quá sức chịu đựng nên dần mất ý thức, nhưng khi bên tai vang lên thanh âm trầm thấp của ai đó cô liền tỉnh táo. “Nguyệt Nguyệt, đừng sợ, chúng sẽ cả.”
Anh ôm chặt cô băng qua biển lửa thoát ngoài, đội cứu hộ cật lực dập lửa. Ngay lúc trực thăng cứu nạn đến Hàn Phong vội vã đưa Giang Nguyệt lên, sốt ruột gọi bác sĩ riêng, bàn tay to lớn nắm giữ tay cô, liên tục thúc giục: “Kiểm tra cho cô , mặc kệ .”
Bác sĩ và y tá đều khó xử: “Cả đầy máu, chúng xử lý vết thương ...”
“Tôi các hả? Kiểm tra cho cô , Nguyệt Nguyệt và con chuyện gì thì đừng mơ sống yên với !” Hàn Phong mất kiên nhẫn gầm lên, Barry thấy thế vội chạy khuyên ngăn, mãi mới tạm nguôi ngoai im lặng.
Hứa Vân vẫn còn ngây ở cảng biển cũ, đầu óc cô trống rỗng, ánh mắt tự chủ tìm tòi trong đám cháy lớn. Rốt cuộc cô thu hoạch gì, đó Hứa Vân lặng lẽ bỏ cuộc, bần thần xoay bỏ .