Bẫy Tình Giang Tổng - Kẻ Thù Trên Thương Trường, Bạn Tình Trên Giường - Giang Nguyệt & Hàn Phong - Chương 170: Lời Thú Tội Của Phạm Hoài
Cập nhật lúc: 2025-09-27 06:50:12
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Phạm Hoài khống chế do Barry gài b.o.m lên nên buộc lệnh của Hàn Phong. Hắn mò đường đến căn xứ phía tây của Lưu Nhậm, đó lấy m.á.u gà chuẩn sẵn đổ lên khắp , giả vờ đạn b.ắ.n gục xuống gần nơi lính đánh thuê canh gác.
Có hai tên lính tuần thấy lạ bèn chạy đến xem xét, vì đề phòng nên s.ú.n.g luôn chĩa đầu Phạm Hoài. Trời khá tối âm u như sắp mưa, một hồi xem xét cả hai cảm thấy khả năng đe dọa nên định thả để về sớm ca. khi cả hai xoay , đột nhiên Phạm Hoài giơ tay bắt lấy chân của một tên lính, thều thào kêu lên: “Cứu ...”
Đoàng!
Lời còn dứt, đột ngột tiếng s.ú.n.g nổ vang lên, một tên lính phòng liền ngã rạp xuống đất, m.á.u chảy lênh láng trông đáng sợ.
Lập tức tên lính còn lên nòng súng, phắt chửi tục, nã liên tiếp mấy phát đạn các bụi cây um tùm. Ngay phát đạn đầu tiên mười lính đánh thuê khác lộ mặt các cây lớn, bọn chúng hung hãn giẫm lên phe khác oai.
Phạm Hoài trợn mắt, lợi dụng tình hình rối ren định dậy bỏ chạy nhưng đột nhiên lôi từ đằng . Tên đó cùng các đồng đội xông , đầy hai phút tên lính hạ gục. Bọn chúng nơi vẫn trong tầm kiểm soát của Lưu Nhậm nên rút thật nhanh, quên cho áp giải Phạm Hoài theo .
Trên máy lén và định vị do Barry gắn nên rõ tình hình hiện tại. Phạm Hoài làm nên trò trống gì, ngược kế hoạch còn đổi đột ngột. Biết tin đến phòng Hàn Phong báo , tưởng chừng Hàn Phong sẽ tức giận ai ngờ hứng thú lệnh.
“Tối nay tất cả lên đảo, liên hệ hải quân phong tỏa cảng biển.”
Barry khó hiểu:
“Gấp ? Còn phe thứ ba là ai...”
“Cậu cần lo, chắc chắn ông là kẻ nào.” Hàn Phong phấn khởi giơ s.ú.n.g lên, nheo mắt ngắm thẳng chiếc lọ thủy tinh phía , tiếng s.ú.n.g đột ngột vang lên, viên đạn xoáy chiếc lọ làm vô mảnh vỡ thủy tinh văng tứ phía, “Nên trả thứ như ban đầu .”
Ánh mắt trở nên sắc lạnh, trong bộc phát ngọn lửa đến từ tử thần. Hàn Phong trầm giọng: “Gọi Conal đây.” Rồi cửa sổ đợi.
Lát Conal từ ngoài , nhanh nhẹn kêu một tiếng “ Phong” hỏi gì cần dặn dò .
“Ngày mai theo đến biệt thự phía Tây cứu Giang Nguyệt, cô gặp qua Barry, chỉ là cô tin tưởng. Cho dù xảy bất cứ chuyện gì cũng đưa Nguyệt Nguyệt ngoài, cần bận tâm đến .”
Conal kinh ngạc, bước nhanh đến chỗ Hàn Phong: “Sao thể, bá tước phu nhân giao phó cô Eva...”
“Ở chỗ của lệnh của .” Giọng điệu Hàn Phong cứng rắn cho khác từ chối: “Conal, theo Nguyệt Nguyệt thì lúc cô đến Anh du học chắc hẳn tính tình cô . Lưu Nhậm đến bước đường cùng sẽ từ thủ đoạn nào, để đưa cô . Ân oán chỉ thể tự tay kết thúc.”
...
Giang Nguyệt thấy đến giờ ngủ nên phòng vệ sinh rửa mặt, cô sợ ban đêm khó ngủ nên kêu dì Trình pha cho một ly thảo mộc. Lâu uống nên chút nhớ, bình thường mỗi tối bận rộn làm việc Hàn Phong đều pha bưng cho cô. Dần tạo thành thói quen của Giang Nguyệt, nay bên cạnh, chỉ đành nhờ dì Trình.
Cô rửa mặt xong , đang loay hoay trải ga giường thì tiếng động. Giang Nguyệt ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng : “Trà dì cứ để bàn là .”
“Để làm cho. Em qua uống xong ngủ sớm .”
Lưu Nhậm ho khẽ, để xuống qua giúp cô.
“Anh đây làm gì?” Cô nhíu mày bước qua bàn , ý đuổi khéo Lưu Nhậm: “Tôi chuẩn ngủ, định ác mộng ám ?”
“Ngày mai việc cả ngày, tối nay ở đây với em.”
Lưu Nhậm cởi áo khoác, nới lỏng cà vạt xuống ghế sô pha. Bộ dạng lười biếng mệt mỏi dựa lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Cô đang cầm tách lên nhưng giữa chừng bỏ xuống, vẻ mặt vui.
“Yên tâm, sẽ động em.” Lưu Nhậm đột nhiên lên tiếng, cô đang suy nghĩ cái gì nên khẽ: “Tôi nhân tính.”
Cô đáp , lặng lẽ bên bàn nhỏ mặt nước tĩnh lặng trong tách . Giang Nguyệt rũ mắt, tựa hồ như thể thấy nỗi cô đơn của trong .
Cô thấy sự khác biệt giữa bây giờ và đây khi uống . Nước còn trong veo thanh mát như đây nữa. Trong mắt cô bây giờ thứ gì cũng vẩn đục nhuốm bẩn, mất dáng vẻ đơn thuần sạch sẽ ngày .
Giang Nguyệt lặng lẽ ở sô pha, lòng nặng trĩu ngổn ngang trăm bề.
“Lưu Nhậm, dừng .”
Bờ môi cô hé mở, hai tay bối rối đan chặt . Hôm nay trăng tròn, trong phòng chỉ bật đèn ngủ nhưng ngoài cửa sổ ánh trăng sáng hắt , khiến thứ lung linh và huyền ảo.
Giang Nguyệt hiểu bắt chuyện với như . Cô bất giác qua Lưu Nhậm, từ góc độ thấy rõ sườn mặt dịu dàng của chìm ánh trăng. Vẻ ngoài vốn thiện hiền lành, trông cực kì nhã nhặn điển trai nên khiến khác thiện cảm. Ấn tượng ban đầu của Giang Nguyệt đối với cũng giống như , chỉ điều trải qua bao nhiêu chuyện, khiến cái của cô về từ từ đổi.
Lưu Nhậm chậm rãi mở mắt, giờ phút ánh trăng đọng trong đáy mắt , khiến con ngươi trở nên sáng ngời như hổ phách. Giang Nguyệt bắt gặp liền ngẩn .
Thì như Lưu Nhậm cũng một đôi mắt và trong trẻo đến .
Cô nghĩ thầm chợt nhớ thường ngày Lưu Nhậm an tĩnh. Đôi mắt giống như chất đầy nỗi buồn, rũ xuống và ít khi sáng ngời. cô , thích là đằng khác, môi Lưu Nhậm lúc nào cũng là những nụ mang nhiều ý tứ sâu xa.
“Em đang một chuyện huyễn hoặc ?” Lưu Nhậm nghiêng đầu cô, nụ dịu dàng vẫn treo môi : “Bây giờ ? Ngày em ở bên cạnh , từng ao ước nhiều . Đêm nay nó trở thành sự thật .”
Giang Nguyệt ngửa đầu trần nhà, cô chiếc đèn chùm nhiều hoa văn thu hút, giọng cô nhỏ xíu, từ tốn vang lên trong căn phòng lớn: “Tôi từng , dì Lưu ở trời linh thiêng sẽ che chở cho .” Cô nhớ tập tài liệu từng về Lưu Nhậm, cẩn thận lựa lời : “Cả đời bà vất vả, bao nhiêu hạnh phúc đều mong nhận lấy. Lưu Nhậm, từng nghĩ khi đối mặt với bà sẽ những gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-170-loi-thu-toi-cua-pham-hoai.html.]
Bàn tay Lưu Nhậm khẽ run, chậm chạp vuốt mặt cho bản tỉnh táo, ngờ đến cô hỏi như .
“Hàng năm đều về Tây Thành thăm bà , lẽ bà...”
“Mỗi chuyện mà làm bà đều rõ.” Giang Nguyệt ngắt lời , bình tĩnh tiếp: “Bà trở thành như hôm nay, trong lòng rõ hơn ai hết. Vậy mà càng lúc càng sa lầy, Lưu Nhậm, bà từng sống trong cuộc hôn nhân còn hạnh phúc mà giờ cũng ép buộc như thế. Cả đời giam cầm trong cái gọi là tình yêu sai trái của , sẽ sớm c.h.ế.t mất.” Cô chớp mắt, giọng khàn : “Anh làm hại , nhưng đang dần dần phá hủy .”
Tim Lưu Nhậm thắt , từng đợt nhói lên đau đớn. Cảm giác như từng tế bào đang giày vò trong vô thức. Những kí ức và vết thương cô khơi lên, tựa như tất cả đều vỡ trở thành hình dạng ban đầu, cứ thế cô nghiền nát lặp lặp .
“Tôi từng hỏi em chúng gặp khi nào. Em nhớ ? Em nhớ, nhưng nhớ rõ.”
Lưu Nhậm thấy cổ họng khô khốc, tìm nước uống nên chỗ Giang Nguyệt rót một ly nước ấm. Anh vờ như thấy, bắt đầu kể câu chuyện của cho cô : “Tôi nhớ hôm đó trời mưa lớn, một thiếu niên đánh đập tàn nhẫn đường nhỏ trường học, cả lem luốc dơ bẩn. Tôi nhớ một cô gái mặc đồng phục sạch sẽ, đội mưa lớn xông dìu mái hiên nhỏ, cho đồ ăn và một cái băng keo cá nhân. Trên cô gái đó bao nhiêu thứ thể cứu đều lấy đưa cho , bên trái ba lô của cô chai nước lọc, cô cũng đổ rửa sạch cát bụi dính . Mưa dần tạnh, lúc đỡ hơn đôi chút thì cô gái đó liền rời .”
Anh ghé sát gần cô.
“Cô gái đó xinh , đơn thuần, lương thiện.”
Giang Nguyệt thảng thốt , miền ký ức xa xôi đột ngột trôi dạt về tâm trí cô.
Lưu Nhậm hít một thật sâu, lặng lẽ lấy ví tiền của , tìm đến nơi quen thuộc đưa vật luôn mang theo bên cho cô:
“Cái băng keo cá nhân thật chẳng cầm bao nhiêu m.á.u cả, nhất quyết chịu dán vết thương, luôn giữ bên suốt mười năm nay. Bây giờ nó sờn cũ, sợ là cũng hết tác dụng từ lâu .”
Cô đưa mắt chiếc băng cá nhân cũ, bàn tay khẽ run cầm lấy.
“Mười năm nay, em luôn hiện hữu trong tâm trí , trong trái tim , trong con . Nguyệt, em là thần nữ chữa lành tâm bệnh của .”
Lưu Nhậm trầm giọng, ánh sáng trong mắt càng trở nên mãnh liệt. Không hiểu đêm nay tất cả, đêm nay dài, ánh trăng sáng, thích hợp để thổ lộ những điều sâu kín trong lòng mà cất giữ bấy lâu nay dám . Dù rằng hiện tại Giang Nguyệt đang sát gần bên , nhưng cảm giác như sắp mất thứ gì đó quan trọng.
“Anh say .” Giang Nguyệt bật dậy đối diện với Lưu Nhậm, cô bấu góc váy đến nhàu nát, bờ môi nhạt màu thốt lên.
“Không! Tôi say, tỉnh táo, Nguyệt, em .” Lưu Nhậm vươn tay ôm lấy Giang Nguyệt, sợ cô bỏ nên ôm cô thật chặt, gục xuống vai cô thì thầm: “Tôi cố gắng đến ngày hôm nay chỉ vì xứng đáng với em hơn một chút.”
Hai tay Giang Nguyệt buông thõng, cô giãy giụa cũng đáp trả. Lưu Nhậm phút chốc trở nên thảm hại, thống khổ than thở: “Tôi hèn mọn nhưng yêu em.”
...
Ở ngoại ô phía Tây, trong căn phòng tràn ngập khói thuốc từ xì gà lớn vương vãi khắp gạt tàn, Vương Đông nhếch nhác ghế bành. Ông nham hiểm, gõ gõ bàn tay đầy thịt lên bàn gỗ.
“Ba giờ sáng ngày mai sẽ hành động, tụi bây tập trung đủ lính đánh thuê hết ?”
Trương Đình bên cạnh, bộ dạng cũng chẳng khá hơn là bao báo cáo sáng nay về đủ. Ông trốn sang biên giới, chật vật thoát khỏi truy đuổi của cảnh sát của Vương Đông yểm trợ đưa về đảo Sicilia mới tạm giữ cái mạng già .
“Tốt!” Vương Đông lớn, sảng khoái đập mặt bàn: “Đêm nay sẽ là đêm cuối mày thấy ánh trăng .”
Lính đánh thuê theo chỉ thị của ông tập trung lực lượng thẳng tiến địa bàn Lưu Nhậm. Bọn chúng là những kẻ khát máu, hoang dã man rợ tuyển chọn đặc biệt nên cực kì thiện chiến. Trường Đình cho tất cả đánh úp chỗ nghỉ ngơi của phe Lưu Nhậm, náo loạn bành trướng thế lực.
...
Hứa Vân suy sụp bên giường bệnh, cả đêm ngủ nên gương mặt chẳng còn sức sống. Bác sĩ Hứa Tuấn chấn thương khá nặng, hiện tại chỉ mong phép màu xảy . Lúc cô lời như c.h.ế.t lặng tại chỗ, Hứa phu nhân nhận cú sốc quá lớn nên sức khỏe càng trở nên tệ hơn.
Đang thất thần đột nhiên Hứa Vân thấy ai gọi , cô tưởng lầm. Giọng đó càng trở nên chân thật, khiến nước mắt cô vô thức rơi .
“Vân Vân.” Hứa Tuấn gọi khẽ, bàn tay ông run run đưa lên, Hứa Vân kịp thời nắm lấy áp lên mặt , cô gật đầu: “Con đây, Vân Vân đây.”
“Ừm.” Ông yếu ớt, khuôn mặt già nua hốc hác tiều tụy. “Ba đáng như , đừng .”
Hứa Vân chợt nhíu mày, mặt lẫn lộn cảm xúc hô lên: “Không, nhưng ba , ...”
“Ba đến ngày hôm nay là để đền tội với hai con bà .” Hứa Tuấn đau buồn, những kí ức xưa cũ dần lấp đầy tâm trí ông, “Vân Vân, hứa với ba, đừng trả thù Lưu Nhậm, hãy để chuyện kết thúc tại đây, là ba với thằng bé .”
Căn phòng rộng lớn giờ trở nên bí bách và lạnh lẽo, Hứa Vân cảm thấy đang lạc đường, mờ mịt hiểu lời của Hứa Tuấn.
Ông nhắm nghiền mắt.
“Lưu Nhậm là con, hứa với ba...” Hứa Tuấn đột ngột ho sặc sụa, tay ông siết chặt lấy tay Hứa Vân, lồng n.g.ự.c nặng nề phun một ngụm máu.
“Ba!” Hứa Vân sợ hãi la lên, cả như rơi vực thẳm, cách nào nổi nữa. “Không, làm thể. Hắn thể là con?”
“Ba với Lưu Phương, là ba hại c.h.ế.t bà . Lưu Nhậm là đứa trẻ đáng thương ba nhẫn tâm bỏ rơi, hôm nay đến lúc món nợ kết thúc .” Hứa Tuấn thở dồn dập, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng tất cả. “Lưu Nhậm là con ba, là trai của con, Vân Vân, đừng mang thù hận nối tiếp đời đời. Cứ đổ lên ba, ba mới là gánh chịu sai lầm của thế hệ ...”
Âm thanh dồn dập từ thiết y tế vang lên, sắc mặt Hứa Vân trắng bệch, giờ phút cô như mất trí đờ đẫn, cổ họng nghẹn ứ chẳng gì. Hứa Tuấn càng lúc càng yếu , ông sợ cô thấy nên lặp nữa, thời gian còn nhiều nên thúc giục cô: “Vân Vân, hứa với ba, hứa với ba.”
Nước mắt Hứa Vân giàn giụa, cô òa lên thảm thiết như đứa trẻ tìm thấy đường về nhà, bất lực cảm nhận tay Hứa Tuấn dần trở nên lạnh ngắt.
Cô còn gì cả, giây phút bàn tay Hứa Tuấn từ từ trượt khỏi tay cô như mất tất cả. Hứa Vân hét lên thống khổ, hai tiếng “Bác sĩ” khàn đục vang vọng nhưng cuối cùng cũng chẳng thoát khỏi sự an bài của ông trời.