Bẫy Tình Giang Tổng - Kẻ Thù Trên Thương Trường, Bạn Tình Trên Giường - Giang Nguyệt & Hàn Phong - Chương 167: Hy Vọng Mới

Cập nhật lúc: 2025-09-27 06:50:09
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc Giang Nguyệt tỉnh dậy thấy trong một căn phòng lạ lẫm. Cô bật dậy quan sát xung quanh, xuống giường thử nhưng thể khánh kiệt còn sức đành dựa đầu giường nghỉ ngơi.

“Nước...” Giang Nguyệt l.i.ế.m đôi môi khô khốc, khó khăn tìm kiếm quanh giường.

Phía cửa phòng đột nhiên mở , dì Trình nhẹ nhàng bước , tay bà là cháo và canh gà còn nóng hổi, khói bốc lên mang theo hương thơm dịu nhẹ.

“Cô Giang, dậy ăn chút gì đó . Tôi qua rót nước cho cô.” Bà mỉm đặt mâm thức ăn lên bàn, đó qua cửa sổ kéo rèm cho ánh nắng chói chang chiếu phòng.

Giang Nguyệt liếc mắt qua mâm thức ăn, nhận lấy ly nước từ tay bà xong vội uống mấy ngụm lớn. Dì Trình thấy thế nhắc nhở: “Cô uống từ từ thôi, kẻo sặc.”

Giang Nguyệt bỏ ly nước tủ đầu giường, cô dùng tay áo lau miệng xong hỏi bâng quơ: “Lưu Nhậm dì?”

Dì Trình loay hoay múc cháo cho cô, bà nhớ hình như ngoài : “Cậu Nhậm ngoài, chắc chút nữa về đó. Cô ăn cháo .”

Cô gật đầu, đó hỏi thêm gì nữa bưng chén cháo lên múc muỗng nhỏ, thổi sơ cho bớt nóng xong chậm rãi ăn.

Dì Trình kéo một cái ghế qua cạnh giường, Lưu Nhậm dặn bà chăm sóc Giang Nguyệt cho chu đáo, chuyện gì nên nên rõ, cũng làm bà khó xử.

bà cũng từng giúp việc ở Hứa gia một thời gian dài, khi Lưu Phương gả thì bà theo chăm lo đủ thứ, xem Lưu Nhậm như con cháu . Bây giờ chuyện mời bà qua săn sóc Giang Nguyệt bà sẵn lòng. Nhìn thấy cô suốt ngày buồn bã lo lắng như bà cũng đành lòng, Lưu Nhậm đối xử với cô tệ, lúc Giang Nguyệt ngất bà thấy còn sốt ruột hơn ai hết, cả ngày chạy tới chạy lui thử cô tỉnh . Ban nãy đối tác gọi đến nên mới tranh thủ ngoài một lát.

“Cô Nguyệt , kỳ thật chút hiểu lầm với Nhậm, nhưng cô đừng vì thế mà ghét bỏ .” Dì Trình vốn quá sâu chuyện giữa hai , thản nhiên chuyện phiếm với cô: “Thằng bé đó đấy hả, ai da, lúc bà chủ còn sống phụ giúp săn sóc cho nó. Lưu Nhậm là đứa bé hiền lành bụng, cha cãi nên thành cuộc sống đủ đầy tình thương. Đứa bé trầm lặng ít , vốn tuổi thơ như khác cha nó là gián tiếp gây cái c.h.ế.t của nó nên lớn lên mới hận ông chủ, hai bao nhiêu năm chẳng thèm mặt . Ông chủ bỏ biền biệt mấy năm liền, khác ông cưới vợ khác, hình như đang sống ở Nam Thành đấy, còn bây giờ ở thì rõ lắm. Sau về quê nên những chuyện khác nữa, gần đây Lưu Nhậm mới đón lên sang Italy chăm sóc cho cô.”

Giang Nguyệt từ đầu đến cuối chỉ im lặng bà kể và ăn cháo, khi dì Trình sơ qua về tuổi thơ Lưu Nhậm, chẳng hiểu trong lòng cô gì đó tiếc nuối. Nếu đến mấy cái khác, chỉ đúng một điểm tự tay gầy dựng cơ nghiệp ở Nam Thành, vẻ ngoài nhã nhặn điển trai thì thật sự là tài giỏi đào hoa. những chuyện Lưu Nhậm gây là sự thật thể chối cãi, cũng thể lấy cớ lấp l.i.ế.m , cô cảm thán nữa, thật sự đáng tiếc.

Đời là chuỗi ngày đêm luân phiên đổi, dài ngắn chẳng rõ, ai đủ thời gian để đầu kịp .

Cô ăn hết cháo xong dù Trình vội cầm lấy, bà qua định múc canh gà cho cô uống tẩm bổ nhưng Giang Nguyệt ăn thêm nữa. Trong cô đột nhiên khó chịu, khi nãy ăn cháo cô cố gắng ăn hết, bây giờ cảm giác như nôn hết tất cả .

“Dì Trình, dì rót cho ly nước là . Đừng múc canh gà nữa, mệt, ăn hết .” Giang Nguyệt một tay che miệng, tay còn chậm rãi vuốt n.g.ự.c cho đè xuống cảm giác bức bối.

Dì Trình lúng túng: “ Nhậm bảo tẩm bổ cho cô, uống hết chén canh mới khỏe .”

“Em lời dì , mau uống canh cho khỏe.” Bỗng nhiên giọng dịu dàng của Lưu Nhậm ngoài cửa truyền , hai đồng loạt về phía . Dì Trình thấy thế bèn đưa canh cho Lưu Nhậm, bảo cho cô uống còn ngoài dọn dẹp một chút chuyện.

Lưu Nhậm cầm chén canh giường cô, ánh mắt bất giác xuống chiếc bụng bằng phẳng của Giang Nguyệt, đó dời lên khuôn mặt tiều tụy của cô. “Bác sĩ em suy nhược, bồi bổ tịnh dưỡng mới khỏe .” Anh chậm rãi khuấy đều nước canh vàng nhạt, múc muỗng nhỏ lên đưa gần miệng cô: “Nào, đút cho em ăn.”

Giang Nguyệt nhíu mày né tránh, cảm giác khó chịu dâng lên càng lúc càng nhiều. Rốt cuộc cô chịu nữa bèn đẩy muỗng canh của Lưu Nhậm , chân trần bước xuống giường chạy phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo bồn rửa tay.

Cô run rẩy chống tay lên thành bồn, nôn nôn, tất cả cháo ăn khi nãy đều cô nôn sạch.

“Nguyệt, em thế?” Lưu Nhậm lo lắng theo cô, Giang Nguyệt vật vã ốm nghén như thế đành lòng. Nếu cứ như thế cô sẽ khổ sổ, mà cũng chẳng mấy vui vẻ gì. Chần chừ một chút mới ngoài gọi điện đặt lịch ở phòng khám tư nhân, với y tá trực quầy tiếp tân lát nữa sẽ đưa Giang Nguyệt tới đó khám.

Cô ở trong phòng vệ sinh thật lâu mới trở . Lúc sắc mặt cô tái mét, xanh xao khó coi hơn cả khi nãy, Lưu Nhậm thấy vội dậy đỡ cô giường. Anh vươn tay rót nước cho cô, định vỗ lưng cho cô nguôi ngoai giống như lúc nhỏ làm với mỗi khi bệnh. Lưu Nhậm chợt nhớ cô còn né tránh nên thu ý định đó, chỉ lặng lẽ đặt ly nước tay cô ghế.

“Chút nữa em sửa soạn đồ , đưa em đến bệnh viện tư nhân kiểm tra sức khỏe.”

“Bệnh trào ngược dày thôi, cần nghiêm trọng như .” Giang Nguyệt rũ mắt mặt nước tĩnh lặng trong ly thủy tinh, lạnh nhạt đáp .

“Vẫn nên thăm khám kỹ càng thì hơn, em lời , đừng bướng bỉnh.”

Lưu Nhậm thở dài dậy, cố ý nhắc nhở cô: “Tôi thực hiện đúng theo giao ước em đặt , bây giờ em theo , chúng sẽ sống ở đây. Bất luận chuyện gì cũng đều do quyết định, em quyền ý kiến chống đối.”

Giang Nguyệt xong bật giòn giã, kể cả sắc mặt chăng nữa nhưng tiếng của cô nhất định kiêu hãnh lảnh lót. Cô ngẩng mặt lên, bởi vì đang nên chiều cao hai chênh lệch lớn, cô gắng sức ngẩng thật cao đầu, khóe môi đắc ý cong cong: “Tôi cứ thích ý kiến chống đối thì ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-167-hy-vong-moi.html.]

“Em cơ hội đó .” Lưu Nhậm mỉm , nhẹ nhàng vén mấy lọn tóc rơi loạn xạ bên tai cô: “Nghe lời , chút nữa đưa em khám.”

...

Người của Hàn Phong hiện tại đóng quân sát bên đảo Sicilia đợi lệnh hành động. Lúc nhận tin ông chủ đến thì đều phấn khởi, toán lính đánh thuê từ Macao do Chu Quân Ngọc đưa qua hỗ trợ cũng phục tùng vị hai của chủ nhân .

Hàn Phong khi rời khỏi chỗ nhà cũ liền gấp rút sang đảo ngay trong ngày. Anh nhớ cô nhắc đến “cảng biển” nên cho bao vây dày đặc các cảng biển lớn nhỏ xung quanh đảo. Trước đó Hàn Phong đánh tiếng với bố già nơi , ông nể mặt danh tiếng của Nikolai nên đồng ý tạm thời tránh mặt xen chuyện giữa và Lưu Nhậm. Hàn Phong còn chu đáo sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của ông, chỉ cần ông lệnh cho hải quân nơi đồng hợp tác với lính của bọn họ kiểm soát cảng biển trong vài hôm thì mối làm ăn ở Hồng Kông sắp tới sẽ nhượng bộ cho ông .

Nghĩ đến lợi ích và mối quan hệ lâu dài nên bố già khét tiếng Corleone gật đầu đồng ý vụ .

Ở căn cứ riêng đảo tư nhân do sở hữu, Hàn Phong cho tất cả tập họp dặn dò một vài chuyện. “Trước mắt kinh động đến đảo, đặt biệt là tai mắt của Lưu Nhậm, nếu đánh thấy chúng đang ở đây thì Giang Nguyệt sẽ đưa nơi khác. Tối nay cử một tiểu đội tuần tra, thám thính chính xác nơi ở, rõ ?”

Barry dẫn đầu hô lớn hai chữ “ rõ” đó đồng loạt các binh sĩ khác cũng hô theo tiếng đẻ của .

Hàn Phong nghĩ đến cảnh tượng Giang Nguyệt đang ở chung với Lưu Nhậm thì thể tức giận. Anh cực kỳ lo sợ Lưu Nhậm phát điên làm hại đến cô, hoặc thể với tính cách của Giang Nguyệt, liều mạng cứng đầu với Lưu Nhậm là chuyện thường.

Ngày đó Lưu Nhậm dễ dàng buông bỏ mặc dù gần như đạt mục đích của vẫn cảm thấy vô cùng kì lạ. Trên đường đến đây Hàn Phong từng nghĩ nghĩ nhiều , rốt cuộc là tại tiếp tục đánh b.o.m nữa. Lưu Nhậm chẳng dễ dàng đổi kế hoạch của , gì đó bất ngờ xảy mới khiến dừng tay như thế.

Hàn Phong rút khăn tay lau chùi khẩu s.ú.n.g vẫn luôn mang theo bên . Anh chợt nghĩ đến một khả năng.

Giang Nguyệt?

Sắc mặt Hàn Phong mấy vui vẻ đanh , đột nhiên hối hận ngày xưa tiêu diệu cỏ tận gốc. Đáng lẽ bốn phím X nhắc nhở kỹ lưỡng, nhưng vì lúc đó Giang Nguyệt đang nghi ngờ , nếu còn hành động liều lĩnh thì chừng cô sẽ lưng với mãi mãi, chẳng còn gì thể xóa bỏ hiểu lầm giữa hai .

...

Giằng co qua cuối cùng dì Trình mang đồ cô vẫn miễn cưỡng . Xe lầu chờ sẵn, một chiếc mà đến tận năm chiếc màu đen giống hệt phiên theo sát xe của bọn họ. Cô thấy Lưu Nhậm màu mè, bèn qua châm chọc :

“Không ngờ cũng nhát gan như , chạy trốn đến đây mà vẫn sợ Hàn Phong tóm ?”

“Đề phòng vẫn hơn, cho em thôi.” Lưu Nhậm kế bên hờ hững trả lời, ánh mắt cửa sổ, phong cảnh nhưng chẳng tâm trạng thưởng thức.

Nét của Sicilia chính là tàn tích thời Trung Cổ để cho đến ngày nay, cổ kính, thơ mộng, lãng mạn. Đó là tất cả những vốn từ miêu tả nhiều nhất về nơi , đến Sicilia, dường như cảm thấy đang ở trong bức tranh sơn dầu đẽ, sống động và mơ ảo.

Xe chạy thẳng một đường thị trấn cổ, vòng qua hai ngã rẽ liền đến bệnh viện. Đừng tưởng đảo hẻo lánh xa xôi, thực nơi chính là điểm du lịch hàng đầu Italy, đông đảo du khách đổ xô đến tham quan du lịch nên cực kỳ phát triển hiện đại. Kể cả bệnh viện cũng xây theo phong cách riêng, cực kỳ sang trọng.

Lưu Nhậm đặt lịch nên thể khám ngay, y tá tận tình hướng dẫn cho cô, bọn họ dùng tiếng giao tiếp với , Lưu Nhậm làm cho cô một chứng minh thư giả, nên mới khác nghi ngờ.

Giang Nguyệt tình nguyện bước phòng khám tổng quát, bên ngoài chờ cô, ánh mắt dõi theo bóng lưng cô đến khi khuất cánh cửa mới thôi.

Một lát y tá thông báo kết quả khám bệnh, ngoài gọi nhà bệnh nhân cùng bác sĩ dặn dò.

Lúc thấy Giang Nguyệt vẫn lạnh nhạt như ghế bệnh, cả ủ rũ mệt mỏi.

Lưu Nhậm thoáng qua cô xuống bên cạnh. Bác sĩ bắt đầu thông báo kết quả, bà ho nhẹ đẩy kính mắt, vui vẻ với hai : “Chúc mừng Lưu tổng, quý phu nhân thai hơn sáu tuần tuổi .”

Giang Nguyệt đang thất thần chợt tỉnh táo , cô tưởng nhầm bèn vội hỏi: “Thật xin , bác sĩ ?”

tâm lý trẻ mới chuẩn lên chức cha đều như nên vui vẻ nhắc : “Phu nhân, cô thai hơn sáu tuần tuổi, chúc mừng gia đình nhé!”

Lời trực tiếp đánh mạnh tâm trí của hai .

Tim Lưu Nhậm thắt , mặc dù nhưng cách nào chấp nhận nổi. Giờ đây là nỗi đau tên dày vò , đau đớn đến thống khổ nhắm nghiền mắt.

Giang Nguyệt chẳng buồn để ý tâm trạng của như thế nào, cô như c.h.ế.t lặng tại chỗ, cả cứng đờ lạnh lẽo, tin đây là sự thật.

Loading...