Bẫy Tình Giang Tổng - Kẻ Thù Trên Thương Trường, Bạn Tình Trên Giường - Giang Nguyệt & Hàn Phong - Chương 160: Lời Thú Tội Của Lưu Nhậm
Cập nhật lúc: 2025-09-27 06:50:02
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Vẻ mặt Lưu Nhậm hoài niệm chuyện cũ, nhưng đuôi mắt chất chứa niềm vui nho nhỏ. Giang Nguyệt trông thấy, tự hỏi mới là con thật của .
Có những lúc mà con thường xu hướng tách biệt với thứ, thường là khi mất chỗ dựa tinh thần của . Huống hồ ở Nam Thành lăn lộn gầy dựng suốt bao năm, cô thầm nghĩ, thời gian qua chắc hẳn cũng dễ dàng gì.
“Hơn nữa, Giang Nguyệt ...” Anh rũ mắt phiền muộn kêu tên cô: “Thực một gia đình chỉnh nào cả, từ lúc còn nhỏ, ba ông bỏ rơi hai con .”
Lưu Nhậm chỉ đơn giản mấy câu kể xong chuyện, sợ càng càng lún sâu . Những kí ức đó chẳng mấy , thích hợp lưu giữ trong đầu làm gì.
Giang Nguyệt chỉ nghiêm túc lắng , lặng thinh gì.
Anh cẩn thận quan sát biểu cảm mặt của cô, nhưng dù nghiền ngẫm cỡ nào Lưu Nhậm cũng chẳng cái gì.
Mãi một lúc cô mới nhẹ nhàng lên tiếng, Giang Nguyệt mà hướng mắt qua bức tranh Tùng Hạc Diên Niên treo tường.
“Trên đời nhiều chuyện tồi tệ, nhưng hơn hết sống vẫn là ưu tiên hàng đầu.” Đột nhiên giọng Giang Nguyệt trầm xuống: “Đàn Lưu, sống là , đừng làm chuyện gì hổ hẹn với lương tâm. Dì ở trời linh thiêng sẽ che chở cho .”
Lưu Nhậm thoáng ngây , trong lòng gì đó đ.â.m thật đau đớn. Sống , đó chẳng qua là lời hứa suông với Lưu Phương, chẳng mặt mũi nào cầu bà phù hộ. Anh mở miệng gì đó nhưng phát hiện gì cả, nên đành gật gù vươn tay cầm tách lên xem như đáp lời cô.
Lúc bên ngoài vang lên tiếng loạt soạt của phục vụ dọn món, đó họ vén mành đặt đồ ăn lên bàn.
“Chúc quý khách ngon miệng.” Nữ phục vụ mỉm hai , cô sắp xếp vị trí các món ăn xong liền rời .
“Cô Nguyệt, thử xem món hợp khẩu vị cô .” Lưu Nhậm chủ động cầm đũa dùng chung gắp một con tôm thả trong chén cô.
“Cảm ơn.” Giang Nguyệt mỉm , chậm rãi nếm thử món tôm hấp gấp qua cho .
Lưu Nhậm cô ăn xong con tôm đó mới động đũa, bình thường thói quen chuyện khi ăn cơm nhưng lúc ăn với Giang Nguyệt vẫn một chút. Câu chuyện chỉ xoay quanh các chủ đề món ăn yêu thích của , thích ăn tôm hấp nhất cô đột nhiên nhớ đến Hàn Phong.
Từ lúc đến Giang thị, Hàn Phong cô dẫn ăn các món nướng với đồng nghiệp nên dần dần ưa thích món tôm nướng bơ tỏi. Lâu lâu thấy cô bận rộn thời gian ngoài tụ tập là lập tức dặn dì Xuân mua đồ nướng về nấu cho cô ăn. Còn cẩn thận dặn bà làm thêm một phần tôm nướng cho .
Nghĩ đến khóe môi Giang Nguyệt bất giác cong lên. Lưu Nhậm thấy thế hỏi: “Cô Nguyệt chuyện gì vui hửm?”
“Không , chỉ nhớ đến vài chuyện vụn vặt thôi.”
...
Trợ lý Tiêu lái xe đưa ông chủ đến nhà hàng Kim Mã, đó Hứa Vân gửi địa chỉ hẹn gặp Hàn Phong.
Cô chờ sẵn trong phòng đặt riêng, khi Hàn Phong bước thấy Hứa Vân cầm một tập tài liệu dậy chào hỏi .
“Hàn tổng, làm phiền thế Hứa Vân cảm thấy chút áy náy.” Cô vội tiến toan đưa tay bắt tay, nhưng khi thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Hàn Phong cô liền từ bỏ ý định đó, chỉ đơn giản mỉm mời .
“Cô nhanh một chút, còn công việc.” Hàn Phong hiệu cho Hứa Vân , nâng tay xem đồng hồ xong cố ý nhắc nhở.
“Hàn tổng định làm việc ăn trưa luôn ?” Hứa Vân đùa, ai ngờ Hàn Phong nghiêm túc gật đầu trả lời: “ .”
“Anh siêng năng thật đấy.”
“Vào vấn đề chính .”
Cô thở dài:
“Được đùa nữa.” Hứa Vân cong môi : “Kể tin vui, kiện tụng gần một tháng nay, Hứa thị nắm chắc tám phần thắng.”
Hàn Phong cầm lấy ly nước lọc phục vụ đưa tới, giọng điệu châm chọc:
“Cô vẫn còn hai phần nắm , đắc ý cái gì?”
“Ai còn hai phần nữa nắm ?” Hứa Vân thần bí nhỏ: “Anh Trương Đình ? Ông là mấu chốt cấu kết của Lưu Nhậm với Vương Đông đó, chuyến đừng hòng bỏ qua.”
“Con cáo già đó theo hai chủ, cũng ngay thẳng gì. Chưa chừng giờ ông đang chuẩn chạy trốn đấy.” Hàn Phong lơ đễnh gợn sóng trong ly nước thủy tinh. Cảm thấy trong chuyện gì đó đúng lắm.
“Kể cả nắm hai phần nữa thì Lưu Vọng cũng đừng mơ đón tiếp mùa xuân mới.” Hứa Vân gõ gõ tập tài liệu mang đến: “Hắn sắp xong .”
“Cô gì thế?” Hàn Phong nhíu mày, chợt nhớ đến mấy bữa nay Hứa Tuấn về Nam Thành chuyện đột xuất nên đặt ly nước xuống bàn. Sau đó hiệu cho Tiêu Bắc gọi điện thoại.
“Thứ hai tòa án sẽ tiến hành phán quyết, cái tên Lưu Vọng cũng chỉ còn là dĩ vãng. Anh hiểu ?” Hứa Vân siết chặt tay, trong mắt lóe lên tia hả hê: “Tôi đợi ngày lâu lắm .”
“Cô tưởng ngu đến nỗi chờ tống tù ?” Hàn Phong buồn chán dõi theo kim giây đồng hồ đeo tay, Hứa Vân tự hiểu lời .
“ mà...” Hứa Vân sực nhớ gián điệp đưa qua Lưu Vọng một ngày liên lạc . Trông lòng cô dấy lên nỗi bất an, Hàn Phong thấy sự lo lắng hiện rõ mặt cô bèn nể tình mở cho Hứa Vân một con đường.
“Cô tìm cho lô giày da Lưu Nhậm hợp tác với Vương Đông cháy mấy tuần . Dù cả lô trị giá lên đến hàng tỷ đồng, dám đốt thật .”
“Anh làm gì mà lòng vòng ?” Cô cắn móng tay suy nghĩ, đợi Hứa Vân lên tiếng tiếp: “Vương Đông chết, ai cũng dòm ngó Vương thị, việc thu mua ngày một ngày hai là làm . Lưu Nhậm phủi sạch sẽ để đường đường chính chính làm cứu vớt Vương thị đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-160-loi-thu-toi-cua-luu-nham.html.]
“Chẳng để Trương Đình đảm đương...” Hứa Vân im bặt, như hiểu gì đó cô đập tay lên bàn một cái thật mạnh: “Không lẽ định đẩy Trương Đình tù hả?”
“Chính xác. Tiếp theo nên làm gì thì cô sáng suốt.” Hàn Phong gật đầu, đó thêm gì nữa dậy. Tiêu Bắc vội vàng lời : “Hứa tổng, Hàn tổng ngài còn việc. Chúng xin phép .”
Cô vội dậy ngăn : “Khoan , Hàn tổng còn mời cơm mà.”
“Tôi đói, về lo cho Hứa thị của cô , chừng giờ ở Nam Thành đang kịch chờ cô về diễn tiếp đấy.” Anh chỉnh sửa áo vest, Tiêu Bắc ghé tai gì đó xong cả hai nhanh ngoài.
“Gì cơ?” Hứa Vân nhíu mày, định đuổi theo Hàn Phong ngoài nhưng điện thoại trong túi áo rung lên làm cô giật .
“Chuyện gì thế?” Hứa Vân tiếc nuối bóng lưng khuất, đó chậm chạp trở về bàn ăn xuống.
Đầu dây bên hoảng hốt : “Hứa tổng, gián điệp hai ngày cô cử qua Lưu Vọng c.h.ế.t !”
…
Giang Nguyệt thấy mệt nên bỏ đũa xuống, mấy bữa nay cô ăn uống đều ngon miệng nên kén ăn. Lưu Nhậm thấy cô ăn nữa cũng bỏ đũa xuống theo, quan tâm hỏi thăm:
“Đồ ăn hợp khẩu vị cô hửm?”
“Không , tại ăn no .” Giang Nguyệt xua tay, cầm khăn lụa lên lau miệng: “Nếu còn chuyện gì nữa thì ...”
“Giang Nguyệt, cô nhớ chúng từng gặp một ?” Lưu Nhậm cho cô lời tạm biệt, ánh mắt lưu luyến mặt Giang Nguyệt, khẽ hỏi cô.
“Lưu tổng hôm gặp ở Giang thị hả?”
“Không .” Anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Rất nhiều năm về , lẽ cô sớm quên .”
Giang Nguyệt khó hiểu lục kí ức về gặp gỡ mà Lưu Nhậm nhắc đến nhưng tài nào nhớ nỗi từng gặp ở . Cô cũng chẳng tâm trạng để ý chuyện mãi, cho rằng thể Lưu Nhậm nhận nhầm . Bên ngoài cửa sổ gỗ gió thổi làm mái tóc dài cô nhẹ tung bay, nghiêng đầu ngắm dáng vẻ mềm mại của Giang Nguyệt. Dáng vẻ hợp với hai câu phú của Tào Thực mà từng qua.
Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt,
Phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết.
(Phảng phất như mặt trăng mây nhẹ che lấp,
Phiêu diêu như tuyết gió thổi cuốn lên.)
Anh ôm lấy bóng hình khóa chặt bên cạnh . Thế nhưng cứ mãi mãi cách xa cô cách nào đến gần .
Lưu Nhậm từng mong nhớ cô nhiều, cũng từng thiết tha ngày ở cạnh cô.
“Năm thể về Tây Thành nữa, cô tiễn một đoạn ?” Lưu Nhậm cất lời, Giang Nguyệt nhớ chuyện nên hỏi tiếp một câu khác. Anh lặng lẽ cô vén tóc mai, và chỉ mất mấy giây, nhưng khoảnh khắc Lưu Nhậm đợi để thấy hai chữ đó nôn nóng bồn chồn đến lạ.
Giang Nguyệt ngước mắt , cảm thấy trong lời tràn ngập ẩn ý, lẫn lộn .
Có thật, giả, cũng thể thật, hoặc giả.
“Anh về Nam Thành ?”
Lưu Nhậm gật đầu.
“Được, sân bay tiễn .” Giang Nguyệt nghĩ thầm, khéo cũng chẳng cơ hội để trở Tây Thành nữa.
Ánh sáng trong mắt Lưu Nhậm hiện lên rõ ràng, thở phào nhẹ nhõm. Cứ tưởng cô sẽ từ chối , nhưng hôm nay, Giang Nguyệt cũng đừng hòng từ chối nữa.
Thời gian mong manh, Lưu Nhậm thể đợi thêm nữa. Anh chờ cô suốt mười một năm đằng đẵng, nếu kéo dài nữa chừng sẽ chẳng còn cơ hội nào khác. Lưu Nhậm nhớ lúc bà lão ăn xin mệnh ngắn, khi để tâm mấy nhưng giờ nghĩ mới thấy phần đúng đắn. Cược , giống như cược cả sinh mạng ngắn ngủi của .
Thanh toán bữa trưa xong Lưu Nhậm lấy xe, hành lý chuẩn sẵn. Ăn bữa cơm xong là thể đến sân bay trở về luôn.
Hôm nay ánh nắng ở Tây Thành quá gay gắt như ngày, những áng mây trắng trôi nhẹ nền trời xanh trông giống như bức tranh phong cảnh yên bình. Giang Nguyệt nheo mắt một chút đeo kính râm , cô bắt đầu khởi động xe, thấy xe của Lưu Nhậm chuyển sang hướng đến sân bay liền chạy theo.
Giang Nguyệt vươn tay lấy tai , ấn một dãy lạ màn hình kết nối với đầu dây bên .
Lưu Nhậm thoáng chốc qua gương chiếu hậu, khóe môi nhếch lên.
Cô đợi hai ba phút thấy đầu dây bên trả lời liền lấy làm lạ gọi nữa. Xe cứ thế lao phăng phăng về hướng sân bay, Giang Nguyệt chú ý đến hai bên đường, hôm nay đông đúc như thường ngày, xe cộ chỉ vài chiếc cùng hướng với cô.
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng động cơ rền vang của xe bán tải, Giang Nguyệt liếc mắt qua gương chiếu hậu liền phát hiện vài chiếc xe đang bám theo . Cô như dự đoán điều gì bèn cắn môi nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, đầu dây bên vẫn trả lời nên cô định đầu xe nhưng kịp nữa. Một chiếc xe hùng hổ chắn ngang đầu xe Giang Nguyệt, hai ba chiếc kế tiếp lượt ép sát cô.
Lưu Nhậm thấy cảnh xảy đằng xe , thả chậm tốc độ . Không hề ý định dừng giúp đỡ.
Xe cô cách nào thoát khỏi bao vây hai bên. Giang Nguyệt định liều mạng đạp ga tông thẳng cây bên đường nhưng bọn chúng nhanh hơn một bước đ.â.m thẳng đầu xe cô. Tiếng động va chạm vang trời, xe Giang Nguyệt mất đà chao đảo, một tên sát thủ nhảy khỏi xe đập mạnh kính ghế lái lôi cô . Hắn chỉ huy một chiếc xe gần sát bên xe cô, trực tiếp bắt lấy Giang Nguyệt kéo về xe khi xe cô ngã xuống đường trượt dài.
Giang Nguyệt giãy giụa định nhảy xuống đường nhưng dùng lực đánh một phát gáy cô. Đợi Giang Nguyệt bất tỉnh còn động đậy nữa liền trói cô Lúc Lưu Nhậm mới dừng xe, hiệu cho xe dừng, chậm rãi qua đó bế Giang Nguyệt qua xe .
“Tụi bây về Nam Thành xử lí , đó thẳng về Italy.” Lưu Nhậm trìu mến Giang Nguyệt trong lòng , lạnh nhạt lên tiếng dặn dò thuộc hạ.