Bẫy Tình Giang Tổng - Kẻ Thù Trên Thương Trường, Bạn Tình Trên Giường - Giang Nguyệt & Hàn Phong - Chương 159: Lời Thú Tội Của Hứa Vân
Cập nhật lúc: 2025-09-27 06:50:01
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa Vân sững sờ ngây , tin những gì tai thấy.
Cơm canh bàn nguội ngắt, ăn cũng ăn nữa. Cô run rẩy cầm ly nước bàn uống một ngụm, cảm giác nước lọc hôm nay cũng mùi vị thật khó chịu.
“Ba , vì một xa lạ, ba hai chữ xin với con đáng chút nào.”
“Con hiểu nỗi khổ của ba.”
Hứa Vân nhíu mày: “Ba là chứ?”
“Ngày mai ba Los Angeles, con chú ý sức khỏe đừng làm việc quá sức, còn con nữa, nhớ chăm sóc bà cho .” Hứa Tuấn bần thần dậy, ông trả lời câu hỏi của Hứa Vân mà chậm rãi dặn dò cô những lời mà ông vẫn thường nhắc nhắc qua điện thoại.
Hứa Vân khẽ mặt sang nơi khác, môi mấp máy gì đó thôi.
Cuộc chuyện chung quy chẳng về , Hứa Tuấn vẫn kiên nhẫn khuyên can cô rút đơn kiện, cô đồng ý liền bỏ về nhà riêng ở khu chung cư phía bắc Nam Thành.
Nhìn ngày càng lạnh nhạt với lòng Hứa Tuấn dâng lên nỗi bất an buồn bã. Ông sống hơn nửa đời , chuyện gì cũng từng trải qua, thời trẻ vô tình gây những chuyện thể tha thứ nên khó trách trong ông lúc nào cũng dằn vặt day dứt. Sắp đến cái dốc bên cuộc đời mà chẳng thể thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn .
...
Bầu trời hôm nay thoáng đãng mát mẻ hơn so với ngày hôm qua mưa lớn suốt đêm. Nắng ấm rọi xuống mặt đất, phản chiếu vết nước mưa đọng làm vạn vật sống động thanh tân hơn bao giờ hết. Lưu Nhậm thích dành tâm tư ngắm những thứ bình yên mắt như thế , im rời mắt hàng hoa dã quỳ trồng cạnh mộ Lưu Phương, vẻ mặt điềm tĩnh chẳng cảm xúc gì đặc biệt.
Có ngọn gió nhẹ thổi qua, lay động những bông hoa nhỏ nhắn khiến Lưu Nhậm hồi thần. Anh hít sâu khụy chân xuống, nhẹ nhàng đặt bó cúc trắng lên mộ bà.
“Mẹ.” Lưu Nhậm khẽ gọi, những bông hoa dã quỳ cứ thế lắc lư trong gió như đáp .
Lúc còn sống, Lưu Phương thích trồng hoa dã quỳ nhất. Hoa dã quỳ tượng trưng cho tình yêu mãnh liệt, sức mạnh tiềm tàng bền bỉ với thời gian, là lòng kiêu hãnh khó khuất phục . Khi bà qua đời, Lưu Nhậm sợ bà cảm thấy cô đơn nên mới bà trồng một hàng dã quỳ hai bên mộ, xem như chúng bầu bạn với bà.
“Thật lâu mới về thăm , con xin .”
Anh rũ mắt mộ Lưu Phương, bất giác trong lòng dâng lên một loại cảm xúc thật hụt hẫng đau đớn. Hiện thực cho thấy rõ bây giờ cô độc đến mức nào.
Anh chẳng còn ai đời để dựa dẫm.
Lưu Nhậm dám tin bà tận mười chín năm đằng đẵng. Suốt ngần thời gian đều tự tìm cách sống để thành ý nguyện của bà. Đến giờ nghĩ vẫn khổ sở vì bà quá sớm, Lưu Phương mất do ngã từ lầu ba xuống. Lúc đó bà phát hiện Hứa Tuấn ngoại tình nên cãi với ông. Hai đùn đẩy trách nhiệm cho , trông lúc tức giận Hứa Tuấn đẩy Lưu Phương đang lôi kéo nên bà trượt chân té cầu thang. Chẳng may đầu bà đập trúng sàn nhà mất quá nhiều m.á.u nên qua khỏi.
Lúc đó Lưu Nhậm vẫn đang học chuyện ở nhà, Hứa Tuấn chỉ vội gọi cứu thương lái xe rời . Khi tin bà mất ông cũng chẳng kịp về vì bận công tác ở Hồng Kông, cũng tại nơi ông gặp gỡ Mạc Dung chính là Hứa Vân hiện tại.
Anh về đến nơi chỉ thấy vũng m.á.u lạnh lẽo đất, đến khi hàng xóm chạy qua báo tin mới Lưu Phương đang trong cơn nguy kịch. Khi họ đưa đến bệnh viện, lúc gặp bác sĩ cấp cứu thông báo:
“Xin , chúng cố gắng hết sức.”
Kể từ lúc đó bóng tối bắt đầu nhấn chìm .
Lưu Nhậm vẫn gặp mặt bà khi bà .
Chưa bà dặn dò những điều quan trọng cuối cùng.
Hứa Tuấn bỏ hai con , những thế còn lấy sạch vốn liếng hai vợ chồng dành dụm suốt bao năm. Lưu Phương xuất bình thường, bà nhắc nhở nhẫn nhịn kính trọng ba . Từ khi Lưu Nhậm sinh ông ít quan tâm đến Lưu Phương, Hứa Tuấn những đêm về và các cuộc gọi điện thoại mập mờ. Anh uất ức nhiều như thế nào, bà thầm tránh mặt . Hứa Tuấn lúc đầu vẫn nhẫn nại giải thích, đó chịu nổi đánh Lưu Phương, Lưu Nhậm bảo vệ bà, ba đừng đánh nữa nhưng chẳng đủ năng lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-159-loi-thu-toi-cua-hua-van.html.]
Lúc đó còn quá nhỏ để đảm đương chuyện Lưu Phương.
Bây giờ lớn , đủ năng lực để bảo vệ bà, nhưng bà còn nữa.
Lưu Nhậm mòn mỏi khao khát nếm trải mùi vị của yêu thương. Thực một gia đình chỉnh nào cả, bản quen sống cô đơn, chỉ vì cái gọi là hiện thực tàn nhẫn dồn ép con đường tăm tối nên mới thích nghi với sự cô đơn thống thiết .
“Mẹ, hôm nay con về Tây Thành thăm , sang năm còn cơ hội . Nếu thuận lợi, con sẽ dẫn cô đến gặp .” Lưu Nhậm đưa tay chỉnh mấy nhành hoa cúc, đột nhiên nhớ đến Giang Nguyệt nên nhỏ giọng với bà.
Lúc nào về thăm mộ Lưu Phương cũng kể bà thứ về Giang Nguyệt. Có lẽ Lưu Phương trời cũng thầm mong tìm để bà chăm sóc .
...
Giang Nguyệt thấy sắp đến giờ Lưu Nhậm hẹn nên xuống gara lấy xe. Hàn Phong cũng hẹn nên cả hai ăn trưa ở nhà. Cô vẫy tay với , chiều việc gì nên sẽ về sớm.
“Lưu Nhậm ý đồ với em, cái gì thì chỉ nên thôi, giữ trong lòng thêm phiền phức.” Hàn Phong hôn lên vành tai cô nhắc nhở, đợi Giang Nguyệt gật đầu đồng ý với mới để cô .
Địa điểm Lưu Nhậm gửi cho cô là ở phố Ngọc Lâm, nơi đây nhà hàng Yên Mỹ nổi tiếng với truyền thống ẩm thực lâu đời từ thời nhà Nguyễn đến nay. Bên trong vẫn trang trí mang phong cách cổ xưa, các phòng ăn xây bằng gỗ và treo đèn lồng đỏ bên ngoài.
Nhân viên phục vụ tận tình đưa Giang Nguyệt đến phòng ăn ở phía Tây, cô mỉm vén tấm mành trúc cửa lên: “Xin mời quý khách trong.”
Giang Nguyệt gật đầu cảm ơn, đó cô nhấc chân bước phòng. Lưu Nhậm đợi sẵn ở đó, thấy cô liền mỉm dậy: “Chủ tịch Giang.”
“Lưu tổng.” Giang Nguyệt tiến bàn ăn, đáp xem như chào hỏi.
Lưu Nhậm vui vẻ đưa tay ý bảo mời cô , đợi Giang Nguyệt yên vị mới vươn tay rót cho cô , đem những lời chuẩn sẵn : “Chủ tịch Giang bận trăm công ngàn việc mà Lưu Nhậm còn làm phiền cô như thế . Quả thật chút áy náy nhưng cũng vui mừng vì cô đồng ý đến đây ăn cơm cùng .”
“Lưu tổng từ Nam Thành xa xôi đến đây, nếu từ chối thì xem như nể mặt đàn .” Giang Nguyệt nửa đùa nửa thật cầm tách lên, thổi nhẹ nhấp ngụm nhỏ.
Lưu Nhậm cuộn bàn tay thành hình dạng nắm đ.ấ.m ho nhẹ: “Nhắc đến đây mới nhớ, xin phép gọi tên cô ?”
“Hửm?”
Lưu Nhậm mím môi : “Chỉ là luôn miệng gọi chủ tịch Giang xa cách. Tôi gọi cô là Giang Nguyệt ?”
“Được chứ, dù đây cũng ở Giang thị, cần câu nệ làm gì.” Cô thoải mái, thấy thế yên tâm phần nào.
Lưu Nhậm sợ vội vã quá khiến cô né tránh .
“Cảm ơn nhé.” Nói chậm rãi đưa thực đơn qua cho cô: “Giang Nguyệt, cô thích ăn món gì thì cứ chọn . Bữa cơm hôm nay mời.”
Cô khách sáo nhận lấy, cúi đầu nghiêm túc chọn món ăn.
Lưu Nhậm im lặng cô chọn món, lúc Giang Nguyệt hỏi ăn gì trả lời cứ theo món cô chọn là .
Cô chọn một món khai vị, ba món mặn, một canh và một tráng miệng. Trong đó khéo món Lưu Nhậm thích ăn nhất là tôm hấp.
Dặn dò phục vụ xong Lưu Nhậm sang trò chuyện với cô. Giọng nhẹ nhàng trầm ấm, trong gian hoài cổ như khiến ai thấy đều đồng cảm tiếc nuối .
“Hôm nay là giỗ thứ mười chín của , bà là dịu dàng hiền lành, thế nhưng may trượt chân ngã xuống cầu thang nên mới sớm như .” Anh giấu sự bối rối của , ánh mắt chân thành cô: “Năm nào cũng về đây ghé thăm nhà cũ ăn cơm, lúc trở về đều chỉ một một . May mắn năm nay cô ở đây ăn cơm chung, như lẽ sẽ còn cô đơn nữa .”