Bẫy Tình Giang Tổng - Kẻ Thù Trên Thương Trường, Bạn Tình Trên Giường - Giang Nguyệt & Hàn Phong - Chương 158: Lời Thú Nhận Của Lưu Nhậm

Cập nhật lúc: 2025-09-27 06:50:00
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Nguyệt Hàn Phong giỡn bèn nghiêm túc . Cô xụ mặt xuống, lẩm nhẩm nhỏ: “Em chỉ đùa thôi mà.”

“Nói đùa cũng , bây giờ đưa em về nhà . Cả xanh xao nhợt nhạt, hôm nay em ăn trưa đàng hoàng ?” Hàn Phong khởi động xe, đó mặc kệ mưa lớn chạy thẳng về Phong Nguyệt. Cô thấy vội : “Xe em?”

“Lát nữa gọi đến lái về.” Hàn Phong vẫn giữ vẻ mặt nhăn nhó khó tính đó, lặp câu hỏi đó của : “Trưa nay em ăn cơm đàng hoàng ?”

“Có mà.” Giang Nguyệt lập tức thẳng lưng, đảo mắt dối.

“Em chắc ?” Giọng Hàn Phong âm trầm, cô suýt nữa dọa khai sự thật. May mắn tính nết ương bướng trong Giang Nguyệt trỗi dậy cãi : “Chắc chắn hai trăm phần trăm!”

Hàn Phong khẩy, đưa tay mở tin nhắn của thư ký Tô gửi từ trưa lên cho cô .

[Hàn tổng, hôm nay chủ tịch Giang bỏ bữa trưa. Buổi chiều cuộc họp nên cô chuẩn tài liệu .]

Anh liếc cô, trong mắt chứa đầy châm chọc khiến Giang Nguyệt rụt đầu dám mở miệng.

“Còn cãi nữa ?”

“Không dám.” Giang Nguyệt lí nhí, sợ sẽ nổi giận phạt .

đầy hai giây ngẩng đầu lên, chỉ điện thoại Hàn Phong hét lên:

“Anh dám mua chuộc thư ký Tô của em hả!”

“Anh chỉ quan tâm em thôi. Nếu hỏi em thì làm gì chuyện thật.”

Hàn Phong gõ gõ điện thoại tiếp:

“Đếm kỹ tội trạng của em, chờ cộng dồn tính sổ một .”

cái gì, trong tin nhắn thư ký Tô gửi chữ “” vì thế Hàn Phong đây đầu tiên cô bỏ bữa. Giang Nguyệt thở phì phò, đến thư ký Tô mà cũng Hàn Phong mua chuộc , làm thế nào mới qua mặt đây?

Từ ngày Giang thị xảy chuyện đến nay, bữa cơm nào cô ăn trọn vẹn chứ. Bận đến chân chạm đất, cơm kịp ăn. Ngày nào cũng vùi đầu một đống tài liệu báo cáo lớn nhỏ, các dự án, hạng mục của Giang thị cô cũng xem xét chỉ đạo. May mắn lúc đó Hàn Phong ở Giang thị, chỉ cần chỉ nghĩ đến viễn cảnh thì bản cô sẽ thê thảm đấy.

“Hàn tổng .” Giang Nguyệt kéo dài âm cuối, hai mắt sáng ngời .

“Chuyện gì?”

“Xóa tội cho em , em hứa sẽ ăn uống đầy đủ. Không dối nữa.”

“Để xem vui .”

Giang Nguyệt bĩu môi, nghĩ thầm ông chủ khó tính nhà ngày nào vui vẻ tươi chứ. Không nghiêm mặt như mấy lão già khó tính thì cũng là nhíu mày dạy dỗ uốn nắn cô.

“Không thèm xin xỏ nữa, là ông cụ non bụng chỉ thích thù dai!” Giang Nguyệt dứt khoát trở mặt, cô lôi chuyện tuổi tác chọc tức Hàn Phong. Cô hôm nay là sinh nhật nên mới cố tình như . Vốn dĩ sẽ trở về sớm mua bánh kem cho nhưng Hàn Phong cần, các năm sinh nhật cũng xem như ngày bình thường. Anh vẫn sẽ làm, chúc mừng thì cũng cảm ơn theo phép lịch sự, bởi Hàn Phong khái niệm tổ chức sinh nhật cho .

Sinh ngày nào quan trọng, quan trọng là sống như thế nào cho xứng đáng với đặc ân sống.

Trước giờ luôn quan niệm như thế. Nên khi cô sẽ tổ chức sinh nhật liền cần thiết lắm.

“Hôm nay là sinh nhật em cũng buông tha nữa. Nguyệt Nguyệt em là đồ nhẫn tâm.” Hàn Phong bất đắc dĩ, giọng điệu nuông chiều chút tức giận nào.

“Em chỉ sự thật thôi. Chúc ông chủ Hàn sinh nhật tuổi ba mươi vui vẻ.”

Còn đặc biệt nhấn mạnh “tuổi ba mươi”.

Hàn Phong: “…” Không là nên vui nên buồn.

Cô đắc ý , hất cằm: “Anh ngoan ngoãn một chút, còn em tìm mấy tên trai trẻ chọc tức .”

“Vâng , già quản nổi em. Em nên thương xót già neo đơn như một chút .”

Hàn Phong cưng chiều hùa theo cô, còn tỏ tội nghiệp cần che chở.

Giang Nguyệt bật xoa đầu : “Ngoan quá.”

“Sắp về nhà , em yên một chút.”

Hàn Phong rốt cuộc đùa nữa mà tập trung lái xe, chẳng mấy chốc đến cổng chính Phong Nguyệt. Người làm thấy xe về nên cầm ô mở cửa đón hai , di Xuân cầm thêm một chiếc ô cho Hàn Phong đưa Giang Nguyệt nhà .

Nãy giờ Giang Nguyệt chuyện với nhưng cơ thể vẫn còn khó chịu. Cô với lên lầu tắm rửa đồ xuống ăn cơm .

Hàn Phong cũng xoay tắm, lúc tắm xong Giang Nguyệt vẫn nên bên bàn xem điện thoại chờ cô. Anh thấy điện thoại hiển thị thông báo tin nhắn mới từ mười phút nên ấn xem.

[Ngày mai đến Tây Thành chuyện đột xuất, Hàn tổng, thời gian ? Tôi mời bữa trưa.]

Người gửi tới là Hứa Vân. Tin nhắn vẫn còn lịch sử trò chuyện nên đoán cô tìm bàn chuyện công việc.

Hàn Phong vô thức về phía cửa phòng tắm, nhớ tới Lưu Nhậm cũng mời Giang Nguyệt ăn trưa nên ngẫm nghĩ một chút, đó gõ chữ trả lời.

[Được, làm phiền Hứa tổng.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-158-loi-thu-nhan-cua-luu-nham.html.]

Tin nhắn gửi bên nhanh chóng trả lời :

[Không , là làm phiền Hàn tổng mới đúng. Ngày mai mang đến cho một tin tức thú vị, địa chỉ là ở nhà hàng Kim Mã nhé.]

Hàn Phong trả lời mà gửi địa chỉ cho trợ lý Tiêu sắp xếp, đó tắt điện thoại để chỗ cũ. lúc Giang Nguyệt tắm xong , cô lau tóc, thấy bèn bước cầm lấy khăn lau giúp cô.

“Để .” Hàn Phong xoa xoa khăn lên mái tóc ướt sũng của Giang Nguyệt, động tác nhẹ nhàng sợ làm rối tóc cô. Sau đó lấy máy sấy, cẩn thận sấy khô tóc cho cô.

“Cuối cùng cũng một bửa rảnh rỗi .” Giang Nguyệt xuống bàn trang điểm, cả dựa ghế hưởng thụ sấy tóc giúp .

“Thứ bảy em bận ?” Hàn Phong đột nhiên hỏi Giang Nguyệt, tay cầm một chiếc lược gỗ chải tóc cho cô.

“Tuần lịch trình nhiều, thứ 7 em nghỉ.”

Hàn Phong vuốt ve mái tóc mềm mượt tay , khom xuống đặt một nụ hôn trán cô:

“Thứ bảy em theo về Bắc Thành một chuyến nhé? Mẹ gặp em.”

Giang Nguyệt chợt thẳng lưng, bối rối :

“Gấp ?”

Anh bật : “Hôm về Giang gia em còn thông báo cho đấy nhé.”

Giang Nguyệt bĩu môi, ngay là Hàn Phong hờn mát nên trừng mắt nhéo eo :

“Về thì về, cũng hứa sẽ gả cho .”

“Em thế sợ buồn hửm?” Hàn Phong giận dỗi kề sát cô, thừa lúc Giang Nguyệt chú ý trộm hôn cô.

“Đàng hoàng một chút.” Giang Nguyệt đánh vai , đó nghiêng đầu suy nghĩ: “Em gặp Hàn phu nhân nào, thích cái gì để tặng hết.”

“Bà thích nhất dẫn bạn gái về mắt, em đến là . Không cần chuẩn quà .”

“Vậy , để mai mốt em chọn quà cho bà .”

Hàn Phong khuyên cô nên tùy em, dì Xuân dọn cơm sẵn nên hai xuống lầu ăn cơm tối.

Ngày mai Hứa Tuấn sẽ trở Los Angeles nên đêm nay ông ở Hứa gia ăn tối cùng . Nói là ăn bữa cơm gia đình nhưng mỗi tâm sự riêng tiện , hai hôm Hứa Vân cãi với ông, tình cảm cha con giờ do ông ít khi về Nam Thành, nay vì thế càng xa cách.

Hứa phu nhân chẳng khuyên ngăn thế nào đành im lặng, chuyện ở Hứa thị bà nhưng tiện xen . Sau khi sinh Hứa Vân thì sức khỏe bà suy kiệt yếu ớt, lúc đó Hứa Tuấn còn bận lo chuyện xây dựng Hứa thị nên chẳng thời gian quan tâm đến bà, tình cảm hai dần dần lạnh nhạt. Chuyện Lưu Nhậm ông cũng giấu cho bà , đến lúc bà con của vợ cũ chồng gây khó dễ Hứa gia thì hai cãi nhiều. Hứa Tuấn chịu nổi giao bộ Hứa thị cho Hứa Vân quản lý bay qua Los Angeles sống, dứt khoát thờ ơ với thứ.

Bà ngày càng khổ tâm buồn lòng, lúc nào cũng uống thuốc điều dưỡng thể. Nay Hứa Vân chèn ép Lưu Vọng nên bà chỉ khuyên cô làm gì cũng nên suy xét cẩn thận, đừng quá càn rỡ, ngộ nhỡ làm gì mà đối phương phục thù thì chịu thiệt chính là .

Bầu khí im lặng đến ngột ngạt, ai cũng cúi đầu ăn hết cơm trong chén . Hứa Tuấn thấy thở dài đặt đũa xuống, ánh mắt ông buồn bã Hứa Vân, cố gắng khuyên can cô:

“Vân Vân, Lưu Vọng đáng để chúng đuổi cùng g.i.ế.c tận. Cho khác một con đường sống cũng là cho chúng một con đường sống. Hà tất gì làm như thế?”

Ý tứ trong lời ông rõ ràng, Hứa Tuấn cô rút đơn kiện.

Sắc mặt Hứa Vân vẫn cứng rắn như cũ đặt đũa xuống bàn, ánh mắt cô kiên quyết ông:

“Ba , thể !”

“Tại thể? Rút đơn kiện, Hứa thị vẫn sẽ an như ngày , chúng cũng sẽ thấp thỏm lo lắng như bây giờ.” Hứa Tuấn khổ sở gõ gõ bàn ăn, khiến cho chén dĩa rung lên từng đợt.

“Vậy tại rút đơn kiện?” Hứa Vân cau mày dậy, tay cô chỉ vô định nhắc từng chuyện một: “Ba nhớ những chuyện Lưu Nhậm làm đây nhưng con vẫn nhớ. Anh ép chúng nhượng hai nhà xưởng đóng giày chuẩn thu mua, khiến chúng mất bao nhiêu tiền bạc công sức. Hứa thị triển khai hạng mục mới, nẫng tay nể mặt. Mười sáu lô hàng xuất khẩu kẹt cửa khẩu do nghi ngờ chứa hàng cấm, hại Hứa thị thua lỗ hàng tỷ đồng là do ai ? Cổ phiếu tuột dốc, nợ ngân hàng lên đến mười mấy con , Lưu Nhậm dồn Hứa thị bước đường cùng thì ai thương xót cho chúng ? Bảy năm chính tay con tờ đơn bảo hộ phá sản ba cũng ngăn cản, thế nhưng tại bây giờ ba ngăn cản con? Tại ba?” Hứa Vân mất kiểm soát hét ầm lên, hốc mắt cô đỏ lên. Cô hận thể tống Lưu Nhậm tù, hận thể nghiền nát Lưu Vọng thành tro bụi.

“Con im !” Hứa Tuấn lọt tai mấy lời cô , ông đập mạnh lên mặt bàn: “Chuyện cũng qua , bây giờ con nhắc thì gì hả?”

Hứa phu nhân thấy thế ôm cánh tay ông khuyên ngăn nhưng vô ích, bà chỉ đành qua Hứa Vân dỗ dành:

“Con ăn kiểu gì thế hả? Mau xin ba con .”

“Con sai. Dì Hạnh, dì đỡ con lên lầu , sức khỏe bà .” Hứa Vân kêu đỡ Hứa phu nhân , bà còn định thêm mấy câu nhưng lồng n.g.ự.c đau nhói như kim đâm: “Con cứ như thế làm yên tâm đây?”

“Mẹ lên nghỉ , sẽ chuyện gì .”

Đợi dì Hạnh đỡ bà Hứa Vân qua thẳng Hứa Tuấn, tiếp tục rõ lập trường của :

“Con nhắc để cho ba nhớ Lưu Nhậm hại chúng thê thảm như thế nào. Nếu chủ tịch Hàn đồng ý đưa tay giúp đỡ, nếu con liều mạng bám tia hy vọng cuối cùng thì Hứa thị ngày hôm nay ?”

Cô mệt mỏi con vốn quen thuộc đột nhiên trở nên xa lạ mắt, nhíu mày thể hiểu nổi:

“Năm xưa ba quyết định nhân nhượng để Lưu Nhậm lấn tới, bây giờ ba con hóa giải hiểu lầm rút đơn kiện. Ba cố chấp con bỏ qua cho Lưu Nhậm hết đến khác, để như ý . Anh cái gì để ba làm nhiều như ?”

Hứa Tuấn chua xót nhắm nghiền mắt, ông bản nợ Lưu Nhậm nhiều. Nhiều đến nỗi dùng nửa đời bù đắp cũng chẳng đủ, thể làm gì ông cũng đều làm cả . Bây giờ Hứa Vân sắp mặt ông nữa, đây lẽ là thứ ông nhận lấy cho những chuyện gây .

“Ba xin .” Ông rũ mắt, giọng khàn cả .

Loading...