Bẫy Tình Giang Tổng - Kẻ Thù Trên Thương Trường, Bạn Tình Trên Giường - Giang Nguyệt & Hàn Phong - Chương 147: Hôn Lễ Của Bạn Thân

Cập nhật lúc: 2025-09-27 06:46:58
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Vãn gào la hét ầm ĩ đến nỗi Giang Nguyệt đưa xa điện thoại khỏi tai . Cô cau mày, “ làm thế? Nói rõ ràng đầu đuôi xem nào.”

Hàn Phong phá hỏng chuyện tất nhiên vui tí nào, còn thêm mấy câu thương nhớ thì Giang Nguyệt bỏ qua một bên điện thoại của chị em . Vì thế chỉ đành lủi thủi dựa lưng vách tường, hai tay đút túi quần lười biếng chờ cô.

“Giang Nguyệt ! Huhuhu ...” Diệp Vãn rút khăn giấy lau nước mắt, ấm ức kể khổ với cô, “ thai huhu, nhận đứa nhỏ làm cháu , hức!”

Cô suýt nữa té ngửa: “Cái gì? Có thai? Nhận nhận hỏi cha đứa bé chứ, hỏi làm gì??”

Giang Nguyệt đột ngột khựng , “khoan ! Cậu thai thật hả??”

Diệp Vãn nức nở, cô mếu máo qua bên cạnh đang cúi đầu sợ sệt . Vừa nãy Dương Kỳ cô đánh một trận, mặc kệ bản đang mang thai liều mạng đ.ấ.m đá . Lúc dó Dương Kỳ chỉ ôm đầu xin tha, phản kháng, nhưng cũng phản kháng.

“Không nhận lấy đám cưới mời ăn. Đời của xong Nguyệt Nguyệt huhu, cưới chồng là mất hết tự do đó!”

“Chờ một chút, đang nghiêm túc đó hả? Giỡn như thế vui nhé!” Giang Nguyệt đột nhiên thấy gì đó đúng lắm, cô nghi hoặc màn hình điện thoại: “Này Vãn Vãn, alô!”

“Giỡn với làm gì. Chủ nhật rảnh thử váy cưới với , Diệp tổng đây ưu ái chọn em làm phù dâu đấy nhé.”

“Nói tiếng .”

Diệp Vãn bực đánh đầu Dương Kỳ kế bên, cô hổ đáng thương thì thầm:

“Ăn chơi quá trớn nên bây giờ gánh chịu hậu quả . Nguyệt Nguyệt , mang thai ba tháng đấy huhuhu!”

“Đáng đời .” Giang Nguyệt khẽ, “làm thì nghiêm túc một chút, đừng suốt ngày nhõng nhẽo nữa.”

“Hôm nay rảnh ? Đi chơi với cuối , cảm nhận cuộc sống tự do cuối cùng.”

Lúc Giang Nguyệt tới đây tự chủ liếc Hàn Phong. Anh nhướng mày, mặt rõ ràng ba chữ “ !”

Nhìn biểu cảm của cô dám chắc tối nay mà bước đường la cà thì sẽ nhận lấy hậu quả lớn đấy. Giang Nguyệt cô dám chọc giận nữa .

“Hay đợi khi khác , hôm nay bận tăng ca .” Giang Nguyệt sợ hãi nghĩ đến mấy hình phạt của Hàn Phong,áy náy với Diệp Vãn.

“A! Không , hôm nay chơi... Ui da, làm cái gì !” Bị cắt ngang nên Diệp Vãn bực che điện thoại , gầm gừ Dương Kỳ nhỏ: “Mù hả? Không thấy đang điện thoại !”

“Anh thấy em hẹn bạn chơi, Diệp Vãn , em đang mang thai đó.” Dương Kỳ đẩy gọng kính, bản là một bác sĩ nên cực kì vui với hành động của Diệp Vãn.

“Mang thai thì ? Đi chơi một chút thôi mà gì to tát .” Diệp Vãn hất cằm, chỉ chỉ bụng : “Con , thích làm gì thì làm. Không cần bận tâm.”

“Em!” Dương Kỳ nhíu mày.

“Tôi thì ?” Cô tiếp tục chống đối.

“Ở nhà, chơi ?”

“Không đó, làm gì nào?”

“Em thử bước một bước khỏi nhà xem?”

“Này, bước . Anh làm gì .” Diệp Vãn khẩy nhảy cửa, hai chân giẫm qua giẫm bậc thêm khiêu khích Dương Kỳ.

“Đi , té bây giờ!” Dương Kỳ vội vã chạy . Bậc cửa cao nhưng chú ý thể té ngã, sợ cô bướng bỉnh nên ôm eo Diệp Vãn chặt cứng. Ánh mắt cưng chiều cô, “đang mang thai thì chú ý một chút, con em cũng là con mà.”

Quay về hai ngày , lúc triệu chứng nôn ói của Diệp Vãn bắt đầu diễn thường xuyên hơn kể từ lúc ăn cá. Hơn nữa Diệp Vãn thường xuyên mệt mỏi buồn ngủ, về tới nhà là than mệt than đau Dương Kỳ thấy lạ bèn đưa cô đến bệnh viện khám, ai ngờ phát hiện cô mang thang gần mười hai tuần tuổi.

“Bác sĩ , cô thai ? Ông khám thử xem, thật sự là thai đúng chứ?” Dương Kỳ bác sĩ Vưu thông báo liền cuống cuồng hỏi .

Bác sĩ Vưu nhăn mặt chỉ chỉ kết quả bàn, “bác sĩ Dương, cũng là bác sĩ đấy. Kết quả rành rành ở đây mà còn hỏi nữa hả, làm trong Tây Ảnh nhà hơn mười mấy năm. Cậu còn tin tưởng năng lực của ?”

Dương Kỳ chợt tỉnh táo, ừ nhỉ, cũng là bác sĩ mà. Hơn nữa trong cả khoa sản ở Tây Ảnh , ai dám nghi ngờ năng lực của bác sĩ Vưu thì thật đúng là nông cạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-147-hon-le-cua-ban-than.html.]

Đối lập với dáng vẻ hoảng hốt của Dương Kỳ, Diệp Vãn an tĩnh ghế. Khuôn mặt trắng bệch hỗn loạn, đầu óc điên cuồng suy nghĩ về cái đêm buông thả với Dương Kỳ.

“Xong !” Cô thều thào, “ba sẽ đánh c.h.ế.t mất.”

Về tới nhà cô vẫn thất thần như , Dương Kỳ thấy thế càng hoảng loạn hơn. Anh tự đánh mặt , chật vật nhận với cô, “em đánh . Anh sai , sẽ cưới em, chúng là một gia đình...”

Còn hết câu thì cú đ.ấ.m trời giáng rơi xuống má Dương Kỳ. Sau đó liên tiếp những bạt tai vang dội má, tay, đầu phiên nhận lời khẩn cầu của .

Dương Kỳ cô đánh nhiều đến nỗi mắt mũi miệng cũng vết bầm. Ngày hôm xin nghỉ phép, , Dương Kỳ nghỉ hết một tuần phép của ở nhà chăm sóc Diệp Vãn. Còn bận rộn chuẩn qua Diệp gia nhận với chủ tịch Diệp, cũng may Diệp phu nhân thương con. Bà quá trách Dương Kỳ, điều nhận còn xin phép cưới Diệp Vãn nên hai bên mới hòa hoãn hơn một chút.

Đầu tuần Dương phu nhân đến Diệp gia một chuyến lựa lời hỏi thăm. Bà tin Dương Kỳ đòi cưới vợ thì mừng như trẩy hội, bận bịu sắp xếp hôn lễ đến cũng dành một chút thời gian chạy đến Hàn gia khoe khoang một trận. Làm Hàn phu nhân ghen tị đến đỏ hai mắt mới hớn hở rời .

Cũng may dạo Hàn Phong bận rộn nên bà dám gọi điện làm phiền. Đợi qua mấy ngày nữa chắc chắn Hàn Phong sẽ yên với bà, bạn từ nhỏ sắp lấy vợ, ai đời chịu thua thiệt như thế!

Diệp Vãn nhất thời đáp thế nào, cô mất tự nhiên sang chỗ khác. lúc tiếng Giang Nguyệt trong điện thoại vang lên, giọng điệu mất kiên nhẫn: “Cậu ? Sao tự nhiên im lặng ?”

“À ờ...” Diệp Vãn tỉnh táo đẩy Dương Kỳ , cô cầm điện thoại sô pha chậm rãi xuống. Xấu hổ che miệng nhỏ, “Nguyệt Nguyệt , nhớ công việc đột xuất nên tối nay chơi . Cậu tăng ca nha, hôm khác sẽ hẹn .”

Giang Nguyệt khó hiểu, “ mang thai mà vẫn làm việc hả?”

“À, là là ở nhà xử lý công việc từ xa.” Diệp Vãn đảo mắt tìm đại một lý do, lắp bắp tự biện hộ cho bản .

“Vậy nhớ nghỉ ngơi cho , phụ nữ khi mang thai mệt mỏi đó.”

“Cậu yên tâm , cũng ở đây chăm sóc . Hôm khác sẽ mắt .”

Giang Nguyệt lớn một tiếng, gật đầu ok tắt máy. Cô nhét điện thoại túi xách thì Hàn Phong sáp gần, hấp tấp hôm xuống má cô: “Nhớ em c.h.ế.t . Cả ngày làm việc gặp em trái tim ngứa ngáy khó chịu lắm .”

“Ai bảo nhớ, khó chịu mách em.” Giang Nguyệt dở dở Hàn Phong, cô thấy cà vạt lệch nên đưa tay chỉnh , sẵn tiện trêu đùa thêm mấy câu: “Hàn tổng thói quen chỉn chu ngăn nắp, hôm nay làm tại để cà vạt lệch thế ?”

“Nhớ em nên khó chịu, khó chịu thì đeo cà vạt nữa.” Hàn Phong bắt lấy tay cô, cẩn thận hôn lên mu bàn tay trắng trẻo của Giang Nguyệt: “Tan làm mới nới lỏng cà vạt một chút, ngờ Giang tổng bắt bẻ tác phong như .”

“Được , dù cũng cấp của em. Ai mà dám bắt bẻ chứ.” Giang Nguyệt đấu võ mồm nên dứt khoát giảng hòa. lúc thang máy đến nơi nên cô rút tay , bộ dạng nghiêm túc liếc , “Hàn tổng, cảm phiền đắn một chút.”

Hàn Phong bước thang máy, trong lòng thầm “xùy” một cái, nhanh chân bước cổng chính Giang thị.

Giang Nguyệt sải bước thẳng gara lấy xe, cô và hai về hai phía khác nhưng đến cùng một địa điểm. Lúc chiếc Maybach đen bóng dừng cổng Phong Nguyệt từ phía bên trái thì chiếc Audi màu trắng ngọc trai cũng kịp thời dừng ở phía bên .

Bảo vệ cho cổng chính mở rộng, hai chiếc xe lượt tiến gara đỗ cạnh . Giang Nguyệt mở cửa ghế lái bước xuống, cô hạ kính râm, môi đỏ cong lên: “Hàn tổng, cả ngày làm việc vất vả . Ở ăn một bữa cơm xong hãy .”

“Vậy làm phiền Giang tổng nhé.” Hàn Phong nhếch môi xoay xoay chìa khóa xe trong tay. Bước chân nhanh nhẹn sảnh chính.

“Dì Xuân, dì dặn đầu bếp nấu thêm hai món ngon chiêu đãi Hàn tổng nhé.” Giang Nguyệt thấy dì Xuân đón liền với bà, dì Xuân liền ngay. Mấy hôm nay Giang Nguyệt bỏ ăn bỏ uống để làm việc nên bà lo lắng, hôm nay cô chủ động kêu đầu bếp chuẩn nấu thêm món như nên vui vẻ.

“Giang tổng chu đáo quá.” Hàn Phong bật một bàn đầy món ngon, chờ giúp việc lui xuống mới thoát vai, chống cằm cô: “Trò đóng vai đối tác để chơi với em. Có chuyện quan trọng thương lượng với em đây.”

“Vương thị hả?” Giang Nguyệt gắp một miếng thịt nếm thử, “ừm, tay nghề của chú Đại vẫn như ngày nào.”

Hàn Phong cũng động đũa, tiên gắp thêm một miếng thịt nữa bát cô, “ngon thì ăn nhiều một chút”. Sau đó mới gắp cho , “lão già đó lắm trò thật.”

“Có khi là trò của Vương Đông .” Giang Nguyệt khui chai rượu vang, cô dậy rót ly Hàn Phong xong mới rót cho . Vẻ mặt đăm chiêu, “ông chẳng bao giờ làm trò gì mà lợi cho . Thử nghĩ xem đốt một căn biệt thự thì ích gì? Không hề...” Giang Nguyệt khẩy, “Tây Thành nhiều biệt thự như , điên mới tự đốt nhà .”

“Ý em là khác nhúng tay .” Hàn Phong chất lỏng sóng sánh trong ly , cầm lên lắc nhẹ uống một ngụm.

Giang Nguyệt gật đầu, “đúng , còn nhớ kế bên ông một cô tình nhân ? Lúc nào cô cũng theo Vương Đông dự các buổi tiệc rượu, hình như hai họ ở chung biệt thự với . Đêm đó cả căn biệt thự cháy lớn, đến cả khu ở riêng của làm cũng bén lửa sang. lúc cứu hỏa tới thì chỉ tìm thấy một thi thể, càng kỳ lạ hơn là đó cô biến mất rõ tung tích.”

Cô nhíu mày, “Đỗ Nhi vấn đề.”

“Anh nhớ rõ lắm.” Hàn Phong ấn tượng với cái tên , càng rõ mặt mũi cô như thế nào. Những Hàn Phong từng gặp, khiến nhớ kỹ đến từng cử chỉ nét mặt chỉ duy nhất Giang Nguyệt.

“Hôm tiệc sinh nhật em cô với Vương Đông đến .” Giang Nguyệt nhắc cho nhớ thử.

“Người từng gặp nhưng nhớ rõ nhất, chỉ một em.” Hàn Phong chạm ly với cô, “Giang Nguyệt, chỉ em mới khiến nhớ lâu như . Những khác đều là những qua đường, nhất thiết nhớ rõ.”

Loading...