Bẫy Tình Giang Tổng - Kẻ Thù Trên Thương Trường, Bạn Tình Trên Giường - Giang Nguyệt & Hàn Phong - Chương 142: Lời Thổ Lộ Chân Thành

Cập nhật lúc: 2025-09-27 06:46:52
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Bây giờ đây .”

Giang Nguyệt ngẩng đầu Hàn Phong. Đột nhiên câu mang đến cho cô một cảm xúc thật mới mẻ, xưa nay từng gặp qua.

Chỉ là khi trực tiếp thành lời như vầy chút khác biệt so với đây.

Hiện tại công khai làm “chỗ dựa” cho cô.

“Không đó cũng ?” Cô nhớ đến chuyện vô tình phát hiện lúc điều tra tình hình của Giang thị , nghiêng đầu .

Hàn Phong hiểu câu , “hả” một tiếng.

“Em nhúng tay những chuyện , nhưng vẫn tham dự một dự án của Giang thị tư cách là nhà đầu tư trung gian.” Giang Nguyệt nhướng mày, nghiêm túc đưa tay : “Ngài Nikolai , cảm ơn chiếu cố.”

Nghe tới đây Hàn Phong nhếch môi, xuống bàn tay trắng nõn đang chìa đó đưa tay nắm lấy. Nắm thật chặt. Thanh âm phát khàn khàn chứa đựng sự cưng chiều tuyệt đối:

“Anh mà, sẽ ở đằng hậu thuẫn cho em.”

“Ở quá khứ, hiện tại, và tương lai.”

“Mãi mãi bao giờ đổi.”

Giang Nguyệt định mở miệng gì đó nhưng Hàn Phong chậm rãi lên tiếng .

“Bởi vì luôn luôn yêu em.”

Đồng hồ điểm 5 giờ 20 phút sáng, bên ngoài mặt trời dần dần ló dạng. Ánh mặt trời ban sáng cực kỳ dịu dàng xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây mờ chiếu trong phòng ngủ, bao bọc lấy thể cao lớn của Hàn Phong.

Ngoài cửa sổ là áng mây trắng đắm luồng sáng kỳ diệu của thiên nhiên. Trong phòng là hình bóng điển trai cùng vẻ mặt yêu chiều của Hàn Phong khóa chặt trái tim Giang Nguyệt. Đôi mắt sâu thẳm chứa thứ gì từ đến nay cô từng thấy , cũng đoán . bây giờ thì khác, cô thể trong đó chứa tình cảm sâu đậm của , là ánh mắt si tình của một đàn ông kiên cường mạnh mẽ, từng thẳng tay hất cẳng Giang thị xuống vị trí thứ hai trao cho cô.

Giang Nguyệt bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó sẽ yêu đương với ông chủ của đối thủ cạnh tranh của Giang thị.

Thật sự là dám nghĩ đến.

Cô cúi đầu thở nhẹ một , đó lấy tinh thần đối diện với thưởng thức khung cảnh tuyệt vời mắt.

Xung quanh tỏa thứ ánh sáng ấm áp dịu dàng khác xa với con . Giang Nguyệt quyết định lên tiếng nữa, yên lặng ngắm bức tranh tạo hóa sắp xếp sẵn . Câu hỏi mà cô hỏi, sớm trả lời .

Giang Nguyệt lén lút nhớ rõ thời khắc , hoa, quà, chỉ thở đều đặn của Hàn Phong trong căn phòng rộng lớn. Cùng với đó là lời thổ lộ chút vụng về nhưng chân thành nhất từ đến nay cô .

Trái tim cô theo đó càng lún sâu tình yêu dành cho .

Giang Nguyệt ước gì khoảnh khắc thể dừng mãi mãi. Để cô ngắm thật kỹ, khắc sâu tâm trí dáng vẻ ngây ngô của đàn ông sắp ba mươi tuổi chập chững những câu tỏ tình chân thành .

Cô lặng lẽ nhớ lúc Hàn Phong cầm hoa và chiếc xe mô hình tặng . Trúc trắc thổ lộ những tâm tư giấu kín trong lòng cũng biểu cảm như thế , chỉ điều lúc đó trông còn ngây thơ hơn bây giờ nữa, thua một mấy nhóc trẻ tuổi dẻo miệng cô từng gặp qua.

“Sao mà đáng yêu như thế chứ.” Giang Nguyệt nhào tới vòng tay qua cổ Hàn Phong, cô in dấu hôn xuống trán , ngả ngớn trêu đùa một câu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-142-loi-tho-lo-chan-thanh.html.]

“Đừng quậy.” Hàn Phong hổ , một tay ôm eo Giang Nguyệt để giữ thăng bằng cho cô, tay còn chống xuống giường làm điểm tựa.

Giang Nguyệt thế lấn tới, cả cô đều treo lên Hàn Phong chọc ghẹo. Mãi đến khi Hàn Phong chịu nổi tắm nước lạnh mới thôi.

“Hàn tổng , học ở kỹ năng nhẫn nhịn giỏi thế hửm?”

Giang Nguyệt phía gọi với theo, thuận miệng châm chọc .

“Hôm nay em tăng ca suốt đêm, sức để đáp ứng nổi . Chờ con cáo nhỏ nhà em khôi phục sức lực sẽ đại chiến ba ngày ba đêm cho em thỏa mãn, đừng vội.”

Giang Nguyệt giường bật khanh khách. Cười đời mới nghỉ ngơi một chút, cũng sắp đến giờ làm .

...

Tây Thành chút ấm giao cuối đông đầu xuân. Còn Nam Thành thời tiết như , khi lạnh đến cắt da cắt thịt, khi nóng như thiêu như đốt, cực kỳ thất thường.

Còn một ngày nữa là đến lễ Giáng Sinh nên thời tiết cũng lạnh hơn những ngày bình thường nhiều, Lưu Nhậm đến công ty mà mặc dày một chút ngoài. Anh để công việc cho trợ lý Vu xử lý, còn tự lái xe đến viếng thăm nhà thờ chính tòa của Nam Thành.

Ngồi xe bật máy sưởi lên mới đỡ hơn một chút. Lưu Nhậm chà xát tay khởi động xe, chiếc BMW phiên bản mới nhất thông thả chạy đường chính hướng về phía nhà thờ. Lúc xe ngang qua quảng trường Lưu Nhậm nổi lên hứng thú cửa sổ, hai bên đường tràn ngập khí lễ hội, dân trang trí cây thông và hình ảnh ông già noel cùng cỗ xe tuần lộc đặc trưng.

Lưu Nhậm thấy mấy đứa con nít thích thú vui chơi chạy nhảy ở đó, bọn chúng vây quanh những cây thông noel chơi đùa với gia đình. Anh đột nhiên ngắm lâu hơn nên tấp lề đường đậu xe tại đó, bản khỏi xe mà chỉ ở ghế lái đưa mắt cửa sổ dõi theo những hoạt động thường ngày của ở quảng trường.

Những hình ảnh đơn điệu, chỉ là sắp đến lễ Giáng Sinh nên các hoạt động bắt mắt hơn một chút. Bình thường các gia đình sẽ đưa con em đây chơi, các cặp đôi hẹn hò cũng thế, họ ghế đá cạnh , trai nghiêng đầu gì đó với cô gái đó chỉ thấy cô che miệng thẹn thùng.

Tùy tiện một chút Lưu Nhậm cũng thu hồi tầm mắt. Anh ngả ghế nhắm mắt , nhớ tới gì đó nên đưa tay sờ soạng túi quần, tìm thấy liền cúi xuống tủ nhỏ xe.

Lưu Nhậm lấy một cái gói nhỏ hình chữ nhật tinh xảo, chậm rãi rút một điếu đưa lên miệng ngậm.

Anh thở dài, lưỡng lự một chút mới cầm bật lửa lên châm thuốc.

Cửa sổ xe hạ xuống, khói thuốc theo đó bay ngoài tản bớt mùi trong xe. Lưu Nhậm rít một dài đó kẹp điếu thuốc ngón giữa gác lên cửa sổ xe, buông thõng ngoài để mặc cho điếu thuốc tự cháy đến đầu lọc, tàn thuốc liên tục rơi xuống đất. Đang miên man trong những dòng suy nghĩ vẩn vơ đột nhiên cảm thấy nóng ở đầu ngón tay Lưu Nhậm mới tỉnh táo , bỏ tay xuống vùi điếu thuốc gạt tàn. Xoa xoa thái dương cho đỡ mệt mỏi mới chậm chạp khởi động xe.

Từ xa xa tiếng chuông điểm giờ của nhà thờ, cứ cách một tiếng nhà thờ sẽ điểm chuông một . Tiếng chuông lớn, ngân vang theo tiết tấu cổ điển đặc trưng, kéo dài năm mười phút mới dừng hẳn. Lúc Lưu Nhậm lái xe cổng chính tiếng chuông vẫn còn hai ba âm điệu vang dội, cuối cùng mới ngừng .

Thông thường sẽ lễ đêm noel nên buổi sáng sẽ đông đúc bằng chiều tối. Lưu Nhậm nghiêm túc sảnh chính nhà thờ, lúc trong lòng chẳng cảm xúc gì đặc biệt, chỉ là đơn thuần tới đây ngắm một chút.

Không định ở lâu nhưng thánh lễ sắp bắt đầu nên tìm một băng ghế yên tĩnh trong góc xuống. Lưu Nhậm để ý hôm nay trong chính điện trang trí lộng lẫy, hình như là cặp đôi nào đó chuẩn kết hôn.

Không ngoài dự đoán của , lúc Đức Cha¹ tiến thì phía còn một cặp vợ chồng trẻ nắm tay theo. Chú rể mặc áo vest trắng phẳng phiu, n.g.ự.c cài đóa hoa nhỏ ngay ngắn. Còn cô dâu bên cạnh khoác lên chiếc váy cưới màu trắng tinh khiết, diễm lệ, mặt là biểu cảm vui sướng hạnh phúc trong lời chúc mừng của xung quanh.

Cả một gian lớn cực kỳ náo nhiệt, thánh ca bắt đầu vang lên, du dương theo những tiết tấu nhanh chậm phát từ cây đàn organ lớn ở phía bên trái thánh đường. Tất cả đều Lưu Nhậm chứng kiến trong nét mặt bình thản, vui mừng cũng buồn bã.

rõ sâu thẳm trong đáy lòng , một nơi tăm tối u ám nào đó sớm gợn những đợt sóng rầm rì.

Nhìn dáng vẻ xinh của cô dâu trong bộ váy cưới , suy nghĩ của Lưu Nhậm bắt đầu trôi tuột xa xăm vô định.

Anh im lặng dõi theo . Đến giữa hôn lễ, lúc cô dâu và chú rể trao lời thề ước thủy chung cùng cử hành bí tích hôn phối² Lưu Nhậm đột nhiên lộ nét u sầu hiếm thấy. Anh cúi đầu xuống hai bàn tay đang đan chặt , suy nghĩ rối ren gỡ , cả giống như nhấn chìm giữa gian tôn nghiêm rộng lớn.

“Nguyệt Nguyệt , làm đây?” Lưu Nhậm than thở, cảm giác như nỗi bất lực nữa xâm chiếm .

Loading...