Bẫy Tình Giang Tổng - Kẻ Thù Trên Thương Trường, Bạn Tình Trên Giường - Giang Nguyệt & Hàn Phong - Chương 139: Con Cáo Nhỏ

Cập nhật lúc: 2025-09-27 06:46:49
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hàn Phong chọc tức xong liền tắt điện thoại xem Giang Nguyệt. Cô lúc vẫn còn mơ màng, thể quá mệt mỏi nên tài nào mở mắt .

“Em ăn chút gì ? Anh gọi dì Xuân mang lên.”

Giang Nguyệt nhướng mày, cô tiếng Hàn Phong chuyện mới miễn cưỡng ậm ừ.

“Không ăn sẽ đói bụng đó.” Hàn Phong bên mép giường vén tóc cho cô, dịu dàng khuôn mặt nửa tỉnh nửa mê của Giang Nguyệt. Anh thấy cô đáng yêu c.h.ế.t mất.

Hàn Phong nhịn vươn tay nhéo một cái lên mặt cô. Không thấy Giang Nguyệt trả lời liền cúi xuống hôn lên trán cô, giọng điệu cưng chiều:

“Ngoan, ăn một chút ngủ tiếp.”

“Ưm...” Giang Nguyệt trở lười biếng, uể oải đáp lời, “em một chút xem thêm mấy tập tài liệu nữa. Uống sữa cũng , cần ăn .”

“Ai cho em tăng ca tiếp hả?” Hàn Phong nhíu mày, “em xem từ khi về nước đến giờ bữa nào thức tới gần sáng mới chịu ngủ. Đi sớm về khuya, còn như nữa sẽ phạt đấy. Con cáo hư nhà em!”

Giang Nguyên thấy lời đột nhiên bật dậy, gấp gáp nắm áo Hàn Phong hỏi :

“Anh gì cơ?”

“Không cho em tăng ca!” Hàn Phong thuận tay ôm cô lòng, hôn thêm cái nữa lên gò má hồng hồng của cô, “thức khuya tăng ca nhiều sẽ bệnh đó, đau lòng Nguyệt Nguyệt của lắm.”

“Không câu .” Giang Nguyệt gấp đến nhảy dựng, “câu đằng .”

“Muốn phạt hử?” Anh nhếch môi, “Giang tổng thích chơi kiểu nào?”

“Chơi chơi cái đầu !” Giang Nguyệt bực đánh vai Hàn Phong cái bốp, cô kéo kéo ống tay áo , “Anh gọi em là gì?”

“Nguyệt Nguyệt.”

“Không mà.”

Hàn Phong sờ cằm:

“Tiểu yêu tinh?”

Cô suýt nữa phát luôn , cả nóng nảy đánh chân .

“Cũng luôn.”

“Vậy thì là con cáo nhỏ?” Hàn Phong hưởng thụ việc cô “gãi ngứa” khắp cho dựa đầu giường, chốt hạ một đáp án cuối cùng.

đúng!” Hai mắt Giang Nguyệt sáng rực nhảy xuống giường. Cô hớn hở chạy qua phòng làm việc lục lọi mấy bản thiết kế của Đàm Vũ đưa cho hào hứng hét lên: “Cuối cùng cũng nghĩ !”

Hàn Phong theo cô khó hiểu, tựa cửa bộ dạng vui như điên của Giang Nguyệt. Trong giọng còn mang theo ý chọc ghẹo cô:

“Được Phong đây gọi mấy tiếng vui như .”

Giang Nguyệt gật đầu lia lịa để ý tiếp lời :

“Con cáo nhỏ con cáo nhỏ, em vui c.h.ế.t mất!”

Hàn Phòng dở dở mặt, ranh mãnh dụ dỗ cô:

“Sau giường sẽ kêu nhiều thêm một chút, em đừng vui quá nhé.”

“Ừm ừm, kêu nhiều thêm một...” Giang Nguyệt đột ngột im bặt, cảm thấy gì đó đúng liền trừng mắt phắt . Lập tức Hàn Phong ba chân bốn cẳng chạy biến mất, để Giang Nguyệt một gào thét tên họ .

...

Mùa đông ở Yekaterinburg so với mấy năm còn lạnh hơn nhiều. Volkov mặc áo lông cừu dày cộp, chóp mũi đỏ ửng vì lạnh trong sân căn dặn em để mắt tới Phạm Hoài một chút, dù đây cũng do quản. Lỡ chuyện gì thì ăn với Hàn Phong.

Vừa nãy nhận điện thoại của , ít giáo huấn nên chút bực .

Mắt thấy đến giờ cơm nên định lưng nhà ăn một miếng mới ngủ tiếp. Khi nãy đang nướng ngon lành giường Hàn Phong đánh thức, nghĩ bây giờ ở chỗ Hàn Phong cũng gần mười hai giờ đêm còn sức dạy dỗ .

“Xùy, già mà còn lắm lời. Anh nhất đừng gọi đến nữa, bằng thì đừng trách...”

Volkov xoa xoa mái tóc vàng óng tự nhiên của lầm bầm, còn chửi miệng thì điện thoại trong túi đổ chuông. Hắn bực đến thèm gọi đến, trực tiếp ấn xổ một tràng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-139-con-cao-nho.html.]

“Mẹ kiếp bảo đừng gọi nữa mà, chịu để yên cho sống hả? Già thì nghỉ ngơi dưỡng sức , còn cái Phong Hỏa gì gì đó cũng nữa, rảnh quá thèm quản nó mà quản thì để kiếm đập nát cho nhé!”

“Quản quản con mày. Mechislav Alexeyev (Мечислав Алексеев), tao cảnh cáo mày, ngậm cái mỏ hỗn hào của mày . Bắn một phát c.h.ế.t mày bây giờ!” Barry cực kỳ sĩ diện nên lôi tên cúng cơm của . Bình thường tên nhóc mặt mũi điển trai ưa nhưng hễ mở miệng là vô cùng khó nên sẵn tiện dạy dỗ uốn nắn giúp tam thiếu một tay luôn .

“Thằng chó nào dám gọi tên họ của bố đấy.” Volkov nổi sùng, gân cổ hét điện thoại.

Đầu bên khẩy, trả lời nhẹ tênh.

“Ông nội của mày đây.”

“Richard Jullien! Ông nội cái rắm, mày chán sống hả?” Hắn cũng chịu thua rống lên, đào bới tên họ của bên chửi.

Ngược bên chẳng thèm tức giận, Barry vùi đầu thuốc tay gạt tàn lên tiếng. Giọng trầm khàn đặc trưng, tiếng địa phương nên Volkov chữ chữ .

“Mày liệu hồn mày đó nhóc, tao mà mày còn ăn hỗn hào với ngài Nikolai nữa thì nhé. Kêu tam thiếu đẩy xe lăn qua mà vớt xác mày về.” Barry cảm thán, “tam thiếu sức khỏe còn vất vả nuôi thêm mày, đúng là tốn công vô ích.”

“Mày lải nhải cái gì đấy! Tin tao về méc tam thiếu hả?”

“Méc , ông nội mày sợ mày chắc. Ngày mai ông về vác theo đồ chơi qua bồi mày.”

“Con nó cái thằng điên, bố mày để yên cho mày chơi chắc. Cút cho khuất mắt bố mày!” Volkov quăng mạnh điện thoại xuống nền tuyết trắng, còn kịp nhà khác chọc tức nên cực kỳ nóng giận rút khẩu s.ú.n.g lục giắt lưng nã mấy phát liên tục điện thoại. Barry thế thích thú, kịp để một câu khi ngắt kết nối:

“Cháu nôn con nó nóng như chơi với ông ngay ?”

“F*uck!” Volkov nghiến răng, xả hết một băng đạn mới nguôi ngoai bỏ nhà.

Hắn nửa đường thì hối hận, nghẹn tức đạp cửa nhà hét lên, “má nó chứ b.ắ.n nát điện thoại lấy gì kể khổ với tam thiếu đây??”

...

Giang Nguyệt lời Hàn Phong ăn một chén cơm xong chạy lên phòng làm việc tiếp tục tăng ca. Mặc kệ khuyên ngăn cấm cản cỡ nào cùng chẳng chịu ngủ.

“Giang tổng , đừng tăng ca nữa. Anh xin em đấy!” Hàn Phong bên cạnh nài nỉ cô, mấy toan tính đóng máy tính mặt cô nhưng thành.

“Không . Việc hôm nay để ngày mai, cứ mặc kệ em.” Giang Nguyệt gõ bàn phím nghiêm túc cho . Cô còn phẩy tay xua đuổi Hàn Phong về phòng , “ việc gì thì ngủ , từ lúc nào Hàn tổng rảnh rỗi như hửm?”

“Từ lúc yêu em đó.”

Giang Nguyệt ngừng gõ bàn phím xoay qua, khóe môi cô cong lên đánh nhẹ một cái, dở dở gõ gõ mặt bàn:

“Hôm nay ? Nói mấy lời sến súa khiến em nổi hết da gà . Đừng với em là học theo mấy thanh niên trẻ tuổi nồng nhiệt nha.”

Hàn Phong nhăn mặt:

“Sao hả? Chê già thích hợp mấy câu yêu đương của lớp trẻ ?”

học theo thật, nhưng còn lâu mới thừa nhận nhé.

Hơn nữa phần lớn đều là Tiêu Bắc chỉ cho , là hồi xưa theo đuổi vợ cũng y như nên mói tròn hai mươi thành công rước nàng về dinh đó.

Lời của đáng tin như làm thể theo làm thử chứ.

Chỉ điều công thức đúng nhưng kết quả sai sai.

“Anh cũng còn trẻ trung gì. Nhắc mới nhớ, mấy bữa nữa là Hàn tổng tròn ba mươi đó.” Giang Nguyệt bắt đầu lịch bàn tính toán, mới đây mà sắp qua năm mới nữa .

Tựa hồ mấy mũi tên đ.â.m xuyên qua n.g.ự.c Hàn Phong.

Ôi tâm hồn già nua của Hàn tổng làm chịu nổi đây? Đau quá mà!

“Ba mươi thì chứ. Không vẫn còn trai phong độ như hồi hai mươi .” Hàn Phong cố gắng vớt vát , ít thì nhan sắc của là điều mà ai cũng thừa nhận.

Giang Nguyệt nhịn gật gù:

nha, cho dù Hàn tổng sắp ba mươi nhưng nhan sắc vẫn như hồi trai trẻ. Khó ai bì !”

“Em!” Hàn Phong nghẹn họng, nhất thời như nào.

“Em đang khen mà.” Khuôn mặt ngây thơ của Giang Nguyệt sáp gần, ít khi nào Hàn Phong hổ nên cô thừa dịp chọc ghẹo một trận, công việc tạm thời bỏ qua một bên

Loading...