Bẫy Tình Giang Tổng - Kẻ Thù Trên Thương Trường, Bạn Tình Trên Giường - Giang Nguyệt & Hàn Phong - Chương 137: Lời Thú Tội Của Giang Nguyệt

Cập nhật lúc: 2025-09-27 06:46:47
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Đàm Vũ bình tĩnh đế mức khiến Giang Nguyệt cũng bất ngờ. Anh xưa nay làm việc quy củ, tuyệt đối chuyện chấp nhận đổi phong cách thiết kế xưa nay của bản . Càng huống hồ là đổi theo cá tính của Giang Nguyệt.

Cô đột nhiên đáp , lời khi nãy Giang Nguyệt cũng trực tiếp thẳng . Dù Đàm Vũ là thông minh, đồng ý đột ngột như khỏi khiến Giang Nguyệt hoang mang một chút.

“Chủ tịch Giang.” Đàm Vũ xoa xoa cổ tay ,giọng đều đều, “lúc cô tin tưởng như thế nào thì bây giờ đổi cũng sẽ tin tưởng cô như thế nấy. Đây là cơ hội cho Giang thị trở , cô nhất định nắm lấy.”

Giang Nguyệt nhắm nghiền mắt , cô xoa xoa thái dương thở dài, “Đàm Vũ, nếu một khi thất bại Giang thị sẽ ?”

Trong lòng Giang Nguyệt hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, một khi thất bại, Giang thị cũng sẽ theo đó lụi tàn.

Nếu ngày đó đến, Đàm Vũ bất kỳ ai khác mà chính cô sẽ là hối hận nhất. Nó sẽ thành nỗi ám ảnh dày vò cô suốt đời, ở Giang gia sẽ cô bằng con mắt như thế nào? Tổ tiên Giang gia, cơ nghiệp Giang gia, ngay cả Giang Nghiệp, tất cả đều sẽ nghĩ cô là gì đây?

Giang Nguyệt tưởng tượng nổi.

Chỉ nghĩ thôi đáng sợ, nếu nó trở thành hiện thực thì kinh khủng đến nhường nào.

“Tôi suy nghĩ nhiều ...” Cô ngước mắt lên, “nếu chuyện xảy , các cứ trực tiếp nộp đơn từ chức sẽ đích phê duyệt cho . Tất cả hậu quả Giang Nguyệt sẽ gánh chịu.”

Đàm Vũ nhíu mày:

“Sao cô gánh chịu hết , ai cũng đều trách nhiệm trong việc , còn bắt tay làm mà cô nghĩ xa như ? Chủ tịch Giang, cô nghỉ ngơi một chút , mấy ngày nay thấy cô tăng ca đến nửa đêm mới về nhà đấy”

“Nói thì cũng tăng ca đến giờ đó , mới là nên nghỉ . Công việc của vất vả hơn , bản thiết kế mắt sẽ xem nữa cụ thể cho .”

Giang Nguyệt giả điếc phớt lờ trọng tâm trong lời của Đàm Vũ, cô gánh vác hết thảy thứ. Đàm Vũ chỉ cần và làm, thế thôi.

“Chủ tịch Giang, ...”

“Dừng !” Giang Nguyệt thế nào Đàm Vũ cũng đồng ý nên hiệu ngăn . Cô gõ gõ bản thiết kế: “Khoảng thời gian sắp tới chắc sẽ vất vả cho lắm, nhưng chỉ cần làm theo lời . Ai hỏi thì Đàm tổng cứ việc bảo chủ tịch Giang ép buộc, tất cả đều liên quan đến , rõ ?”

“Tại liên quan chứ?” Đàm Vũ càm ràm, “ sẽ đổi theo cô là xuất phá từ tận đáy lòng, cô ép buộc, cũng vì tình hình mắt mà bất chấp tất cả để hành động ngu ngốc!”

“Nếu như thì cái ghế chủ tịch để làm gì chứ?”

Giang Nguyệt bật đậy đối diện với Đàm Vũ: “Tôi là lãnh đạo, là cấp của , cho rõ đây, từ bây giờ lời của đều là chỉ thị. Tôi trách nhiệm thì chính là trách nhiệm, Tiểu Trần!” Cô hướng cửa gọi lớn, Trần Nhậm lập tức chạy chờ phân phó. Giang Nguyệt nghiêm túc, ánh mắt quả quyết thẳng Đàm Vũ.

“Cậu lập tức soạn một bản tuyên bố miễn trừ trách nhiệm cho Đàm tổng trong bản thiết kế . Đích sẽ phê duyệt!”

“Giang Nguyệt!” Đàm Vũ tức giận đến mức thèm dùng kính ngữ với cô, vốn dĩ lớn hơn cô bảy tuổi, gọi như vây tính là thiếu phép tắc. Trần Nhậm một bên sợ hãi, thầm lưỡng lự chẳng nên .

“Cậu còn đó làm gì hả? Lương của là do Giang Nguyệt phát là Đàm tổng phát?”

Trần Nhậm toát mồ hôi lạnh, định gật đầu chạy nhưng Đàm Vũ liếc sắc bén:

“Đừng tưởng dòm ngó Tiểu Vân nhà , bước cửa Đàm gia thì xem biểu hiện của hôm nay .”

Bước chân Trần Nhậm khựng , sắc mặt hết xanh trắng, cực kỳ khó coi.

Ngày đầu đến Giang Thị làm việc Trần Nhậm ngày đêm nhớ thương bóng lưng nhà thiết kế Đàm xinh ở bộ phận thiết kế định bụng sẽ đến bắt chuyện với cô trong giờ nghỉ trưa nhưng can đảm, lúc ăn cơm chỉ dám từ xa , thế quái nào mà Đàm Vũ nắm thóp. Hỏng thật !

Tiền và tình, cái nào cũng quan trọng hết đấy!

Giang Nguyệt thấy Trần Nhậm thừ ngươi đấy liền nhíu mày thúc giục:

“Muốn làm phản?”

“Không , chủ tịch Giang cô ...” Trần Nhậm vội vã xua tay còn kịp lên tiếng thì Giang Nguyệt hăm dọa:

“Còn chậm trễ thì lương tháng trừ gấp đôi, thêm một phút nữa thì gấp ba!”

Đàm Vũ nghẹn họng, lạnh mặt gì thêm ghế, cố gắng kiềm nén bưng tách lên uống môt ngụm cho hạ hỏa. Trần Nhậm thấy tiếp tục uy h.i.ế.p nữa liền ba chân bốn cẳng chạy soạn tài liệu cho Giang Nguyệt, trong lòng thầm cảm tạ ông trời cho thoát khỏi cảnh tượng trâu bò đánh ruồi muỗi c.h.ế.t .

“Đàm tổng, cũng là bất đắc dĩ thôi.” Giang Nguyệt thở dài, “ để một hối hận là đủ .”

Đàm Vũ đáp, lặng lẽ qua mặt sang hướng khác, khó khăn nuốt ngụm xuống.

...

Giang Nguyệt tăng ca đến mười giờ rưỡi mới khoác áo về. Hôm nay cãi với một đống , thêm tốn sức can ngăn Đàm Vũ đòi xé bản tuyên bố miễn trừ trách nhiệm nên cực kì mệt mỏi. Cô dậy làm một động tác giãn cơ đóng cửa phòng làm việc xuống sảnh chính.

Lúc ngang qua bộ phận thiết kế, Giang Nguyệt thấy phòng của Đàm Vũ vẫn sáng đèn.

Có lẽ là tăng ca tìm phương án mới.

Bản thiết kế Đàm Vũ đưa cô xem Giang Nguyệt chỉnh sửa nhiều chỗ, quan trọng nhất là điều chỉnh chủ đề cho bộ sưu tập .

Giang Nguyệt với ngày mốt sẽ thành kế hoạch cụ thể để xem xét. Đàm Vũ chắc lẽ vẫn suy nghĩ thấu đáo nên mới thức đêm tăng ca như thế .

Cô khẽ lắc đầu, vẫn ngoan cường như ngày nào. Giang Nguyệt làm phiền nên thẳng thang máy, rảnh rỗi mở điện thoại lên xem mới thấy hai cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Hàn Phong từ hai giờ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-137-loi-thu-toi-cua-giang-nguyet.html.]

Cô ấn xem nội dung.

[Hôm nay tăng ca đến 8h tối, tăng ca xong sẽ chạy đến đón em]

Sau đó còn gửi thêm mấy cái nhãn dán “nhớ em”.

Khóe môi Giang Nguyệt bất giác cong lên cô lướt lướt màn hình xem gửi thêm tin nhắn nào nữa . lẽ Hàn Phong cô đang bận, sợ làm phiền đến cáo nhỏ nhà làm việc nên nhắn thêm tin nào hết.

Giang Nguyệt xem tin nhắn xong định ấn gọi nhưng nghĩ đến Hàn Phong chắc giờ vẫn chờ nên lật đật chạy nhanh cổng lớn Giang thị. Tới nơi cô háo hức quanh nhưng chẳng thấy .

Giờ về hết, nếu Hàn Phong chờ thì sẽ lái xe đến tận cổng, Giang Nguyệt đảo mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Rốt cuộc cả con đường rộng lớn chỉ một chiếc Maybach đen bóng lạnh lùng yên ngay bên trái cổng chính Giang Thị.

Giang Nguyệt thú chơi xe nên thích ngắm những chiếc xe sang như , cô đột nhiên thấy tò mò vì trong bộ sưu tập chiếc Maybach nào nên gần một chút. Lúc đầu xe Giang Nguyệt mới phát hiện chiếc xe biển nổi bật với ba chín liền và một bốn ở cuối cùng, tạo thành tổ hợp bốn 9994 cực kỳ lạ mắt.

Đang say sưa ngắm nghía thì kính xe từ từ hạ xuống, sườn mặt đẽ quen thuộc ấm áp ánh đèn vàng cứ thế rơi mắt Giang Nguyệt.

Hàn Phong nheo mắt thích ứng với ánh sáng đèn đường, chống tay lên vô lăng khuôn mặt điển trai hướng về phía cô trêu đùa:

“Giang tổng thích ?”

Giọng trầm, lẽ là mới chợp mắt dậy nên lười nhác.

“Thích chứ!” Giang Nguyệt dẩu môi gõ gõ nắp capo sáng bóng, “lấy biển độc như hửm?”

“Bấm trúng đó.”

Giang Nguyệt “ồ” một tiếng ngạc nhiên: “Số như mà Hàn Phong chỉ bấm một là trúng. Tỉ lệ tam hoa chín nhiều , cũng may mắn phết nhỉ.”

Hàn Phong bật thành tiếng thẳng dậy, mở cửa xe xuống vòng qua chỗ cô . Rất tự nhiên ôm eo Giang Nguyệt khoe khoang:

“Một biển xe thôi mà, may mắn gì chứ...” Hàn Phong hôn lên má cô, “ em mới là may mắn đời , một trăm biển tam hoa tứ quý gì đó cũng bằng.”

“Dẻo miệng.”

Giang Nguyệt đỏ mặt đẩy , hiểu khi mấy lời trêu chọc của hổ, mặc dù cả hai làm nhiều chuyện mật ít nhưng cô vẫn cứ ngượng ngùng khi mấy lời sến súa như . Giang Nguyệt đẩy nhưng nhanh Hàn Phong kéo sát n.g.ự.c . Anh ôm cô chặt cứng, đầu cúi xuống tựa vai Giang Nguyệt nhỏ:

“Chờ em lâu đến nỗi ngủ quên mất, xin nhé.”

Giang Nguyệt mỉm , tay sờ sờ bờ vai rộng lớn của Hàn Phong “ừm” một tiếng. Cô tiếp:

“Lạnh ?”

“Hơi .” Giang Nguyệt nhún vai, chủ động vòng tay qua eo Hàn Phong, “như sẽ lạnh nữa.”

Hàn Phong thỏa mãn vuốt ve mái tóc xoăn dài của Giang Nguyệt, dịu dàng hôn lên vành tai đỏ lên vì lạnh của cô.

“Vào trong xe , ngoài lạnh lắm.”

Nói chỉnh sửa áo ngoài cho cô, đó một tay nắm tay cô, tay còn mở cửa xe cho Giang Nguyệt .

Hàn Phong đóng cửa xong vòng qua đầu xe ghế lái, nghiêng thắt dây an cho cô mới thắt cho . Trước đây nếu riêng với cô thì Giang Nguyệt đều là cầm lái, còn vì công việc thì ở ghế phụ, cô đằng nên trải nghiệm đối với mới mẻ.

Lần đầu tiên nhoài qua thắt dây an cho cô, đầu tiên chờ cô cổng chính Giang Thị đưa cô về.

“Anh mua khi nào ?”

Hàn Phong đang chuẩn khởi động xe thì thấy cô hỏi, dừng , trả lời ước lệ:

“Chắc ba bốn tuần gì , chiếc Porsche em tông nát còn . thích chiếc đó hơn, đổi xe quen cho lắm.”

Đột nhiên Giang Nguyệt thấy áy náy, cô lén lút biểu cảm của dè dặt hỏi:

“Hay là em đền cho nhé, thích chiếc nào cứ , em nhất định sẽ săn về bằng cho .”

“Không cần...” Hàn Phong liếc Giang Nguyệt, bĩu môi, “em tìm chiếc nào gắn bó với gần mười năm qua hãy .”

Ý Hàn Phong ở đây chính là chiếc Porsche nhiều kỉ niệm vui buồn của . Hoàn chiếc thứ hai thế . Nếu cô tông hỏng thì còn lâu mới đổi xe, đổi xe tốn tiền mất thời gian thích nghi, chả cái ích lợi gì đối với ông chủ bận rộn như .

Anh càng kiểu thích khoe mẽ vẻ như mấy tên nhà giàu mới nổi, xe thì dù thời cũng chẳng .

Giang Nguyệt ỉu xìu, cô lí nhí:

“Lúc đó ai bảo thách thức em làm chi.”

“Cứng miệng quá nhỉ?”

Vừa vặn dừng đèn đỏ nên Hàn Phong qua nâng cằm cô lên đối diện với , nheo mắt , bộ dạng chút ngả ngớn nhướng mày cô:

“Làm hỏng chiếc Porsche quý giá của ông đây mà còn mạnh miệng như . Bắt đền em bồi thường cả đời cho đấy.”

Loading...