“Giang Nguyệt, em chết!” Hàn Phong nghiến răng nghiến lợi cô gái ăn mặc phong phanh mắt, nhịn quát lớn.
“Hàn tổng ngài bình tĩnh một chút , ‘chiều' ngài một chút mà.”
Giang Nguyệt nghiêng tựa đầu giường Cô mặc váy ngủ màu trắng dài đến chân xẻ tà hình cánh hoa nên chẳng che chắn bao nhiêu da thịt, Giang Nguyệt còn đặc biệt đeo một chuỗi dây kim loại quấn quanh ngực, bộ dạng phong tình vạn chủng như Đát Kỷ mê hoặc Trụ Vương mà trong truyền thuyết nhắc đến.
Cổ chân Giang Nguyệt đeo một chiếc lắc chuông nhỏ, mỗi nhấc lên phát tiếng động chọc phá trái tim nóng nảy của Hàn Phong.
“Người làm ăn như em mà hào phóng quá nhỉ?”
Hàn Phong cô như con mồi nhỏ, lý trí phân tích cảnh hiện tại.
Giang Nguyệt bật khanh khách, cô vén một tà váy bên hông để lộ bắp đùi trắng nõn, đó cô cũng đeo chuỗi dây kim loại ôm sát trông gợi cảm. Hàn Phong thấy liền lén lút nuốt nước bọt, ánh mắt tự chủ phiêu lưu khắp cơ thể cô.
“Hàn tổng, là làm ăn chân chính, em lúc nào mà chả hào phóng với ngài.”
Nói Giang Nguyệt dậy, cô bước chân xuống giường, quả chuông đeo chân cô theo đó vang lên leng keng. Hàn Phong âm thanh lớn dần, chẳng mấy chốc Giang Nguyệt mặt . Cô nhếch môi, bàn tay thon dài đặt lên n.g.ự.c vẽ vòng tròn, cả yểu điệu dựa lòng như chú chim nhỏ.
Mùi sữa tắm của Giang Nguyệt quanh quẩn nơi đầu mũi , khiến Hàn Phong như chìm đắm bể tình .
Anh nheo mắt chờ xem tiếp theo cô định giở trò gì, Hàn Phong thừa tiểu yêu tinh khi chọc ghẹo sẽ chạy biến mất nơi nào đó. Đã thì đừng trách !
“Nguyệt Nguyệt.” Hàn Phong than nhẹ, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, “ba ngày em đừng hòng xuống giường!”
“Để xem.” Giang Nguyệt chu môi, vẻ mặt hào hứng khiêu khích .
Hàn Phong thèm đôi co với cô nữa trực tiếp ôm cô lên giường. Anh xoay đè lên Giang Nguyệt, bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô ấn giữ đầu giường. Ánh mắt Hàn Phong thứ n.g.ự.c cô thu hút, giọng thâm trầm:
“Cái gì đây?”
Giang Nguyệt giả vờ , cô ưỡn n.g.ự.c lên nũng nịu:
“Hàn tổng hỏi cái nào?”
“Tiểu yêu tinh nhà em ngốc thật giả ngốc đấy hử?” Hàn Phong nhếch miệng đưa tay lôi kéo chuỗi dây đeo n.g.ự.c của Giang Nguyệt. Bàn tay nổi đầy gân xanh bao phủ lên bộ n.g.ự.c đẫy đà mạnh mẽ xoa nắn, nhịn trêu chọc cô: “Nguyệt Nguyệt cũng thật cách chơi.”
Giang Nguyệt đốt lửa liền chịu vặn vẹo . Hai tay khống chế nên chỉ nâng chân lên đá đá m.ô.n.g Hàn Phong, Giang Nguyệt kiêu căng liếc một cái: “Người còn cho Hàn tổng chạm nha.”
“Em đừng như đùa bỡn con gái nhà lành , hừ, ăn ông đây bao nhiêu mà còn giả bộ thẹn thùng hửm?”
Giang Nguyệt “ây da” một tiếng rõ kêu, cô bĩu môi như giận lẫy , như như cọ cọ đũng quần Hàn Phong. Bắt chước mấy em gái ngây thơ ngọt ngào: “Bị Hàn tổng phát hiện mất .”
Anh khẩy thả tay cô , cúi xuống hôn lên cổ Giang Nguyệt đến xương quai xanh gợi cảm xong chậm rãi dời xuống đỉnh đồi cao ngất. Bình thường n.g.ự.c cô trống trải dễ cho Hàn Phong “tung hoành” làm càn, nhưng hôm nay cô đeo một chuỗi dây như làm tận hưởng “bữa ăn” chút khó khăn.
“Vướng víu thật.” Hàn Phong nhíu mày tới lui sợi dây màu bạch kim n.g.ự.c cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-130-canh-bac-duoi-anh-trang-h.html.]
“Đẹp mà.” Hai má cô phồng lên, đeo cái khó đấy nhé.
Hàn Phong thở dài hôn lên n.g.ự.c cô một cái, ngón tay vân vê nhũ hoa đỏ hồng đang nhấp nhô lớp áo ngủ mỏng manh. Giang Nguyệt cố ý mặc áo lót nên hình dáng đôi tuyết lê hiện càng hiện lên rõ ràng.
“Ưm, hức...!” Đầu nhũ xoa nắn truyền đến khoái cảm kích thích đại não Giang Nguyệt. Cô hé môi rên rỉ, ánh mắt kiều mị câu lấy Hàn Phong.
“Đã bảo em đừng chọc mà.” Hàn Phong một tay bân rộn “làm việc” n.g.ự.c cô một tay mò xuống vén váy cô lên. Bờ môi cũng chẳng rảnh rỗi, trực tiếp ngậm lấy sợi dây kim loại n.g.ự.c cô, dùng sức lôi kéo khỏi Giang Nguyệt.
“A, hức, Phong...” Giang Nguyệt cắn môi run lên, chuỗi dây n.g.ự.c Hàn Phong chơi đùa ma sát với da thịt để những dấu vết đỏ nhạt. Hàn Phong càng kéo cô càng sung sướng ngâm nga, sợi dây cài khóa lưng cô nên thể kéo , rốt cuộc chỉ chịu thiệt, nỗ lực như chỉ cô là sung sướng.
“Em giỏi quá nhỉ, đeo cái đó để âm mưu sung sướng một đúng , hả?” Hàn Phong giận dỗi nhéo n.g.ự.c cô, giọng trầm thấp dọa .
“A, là Hàn tổng tự làm tự chịu, em gì hết nha.”
Giang Nguyệt còn gợi đòn kéo cổ áo xuống thấp hơn nữa, chiếc váy may theo dạng áo quây ngực, cô làm như thế chẳng khác nào đang khỏa cho Hàn Phong thưởng thức.
Bộ n.g.ự.c sữa lộ hơn nửa thấp thoáng lớp vải mỏng, đó còn lấp lánh ánh sáng của bạch kim. Tất cả đều Hàn Phong thu tầm mắt, khuôn mặt điển trai lộ chút càn rỡ ngả ngớn giống như sói đói ăn thịt con mồi.
Biểu cảm của khiến Giang Nguyệt hài lòng, cô thở dài, Hàn Phong ơi là Hàn Phong, ngày tận thế của sắp đến .
“Muốn ?” Giang Nguyệt cong môi, móng tay màu hồng nhạt vẽ một đường dài từ yết hầu đến thắt lưng của Hàn Phong.
Miệng lưỡi khô khốc, nặng nề thở :
“Tất nhiên là , ăn sạch sẽ con cáo nhỏ nhà em cho hả giận mới !”
Giang Nguyệt thế nhịn nữa phá lên, cô vui mừng che miệng lớn như thể mới ký hợp đồng nghìn tỷ. Cả lăn qua lăn khoái chí.
“Em lên cơn gì ?” Hàn Phong trừng mắt bộ dạng ăn đòn của Giang Nguyệt, lớn như là “làm” c.h.ế.t ???
Hàn Phong thích chế giễu nhé, nhưng từ xưa đến nay cũng ai dám chế giễu .
Cô dứt khoát bỏ ngoài tai mấy lời đe dọa của Hàn Phong, nhiều đến nỗi khép miệng , giọng cũng khàn .
“Giang Nguyệt!” Hàn Phong bực tức gầm lên, Giang Nguyệt nấc cụt một cái cố gắng nhịn nhưng vẫn trộm lớn trong lòng.
“Em thèm đòn lắm ?”
“Hic, haha, ... Hàn tổng.”
“Em cái gì? Ngậm miệng cho !”
“Đừng giận mà, em mắc thì thôi.” Giang Nguyệt chỉnh sửa quần áo đó nhích gần Hàn Phong, đ.ấ.m xoa dỗ ngọt : “Ngoan nào, xem hôm nay Hàn tổng lộc ‘ăn' .”
Hàn Phong đột nhiên thấy chỗ nào đó đúng lắm, nghi hoặc nhướng mày Giang Nguyệt, giọng đè nén: “Nói?”
“Bà dì, hihi, bà dì em tới .”