Tây Thành bước mùa đông nên nhiệt độ xuống thấp vài phần. Giang Nguyệt nhớ tuần lúc cô bay sang Anh nơi vẫn còn lác đác vài chiếc lá khô cuối thu. Ấy mà giờ tiết trời lạnh lẽo, cảnh vật chậm chạp chìm giấc ngủ đông.
Vì phi cơ tư nhân của Hàn gia nên thư ký Tô lịch trình hạ cánh của Giang Nguyệt. Cô cũng ồn ào, bây giờ đều bận rộn nên Giang Nguyệt âm thầm về nước. Chỉ chú Đinh phân phó lái xe đến sân bay đón cô thôi.
“Giang tiểu thư, Giang phu nhân nhớ cô lắm đó. Cả tuần nay bà đều lo lắng, nửa chăm sóc chủ tịch Giang nửa chạy ngóng khi nào cô về.”
Giang Nguyệt mỉm “” một tiếng. Cả ngày máy bay mệt mỏi nên cô về biệt thự Giang gia nghỉ ngơi. Hàn Phong định theo cô nhưng chú Đinh ngăn :
“Cậu Phong, cả tháng nay thấy ở bên cạnh Giang tiểu thư bây giờ đột ngột xuất hiện là như thế nào ?”
“Tôi...” Hàn Phong lúng túng, kịp gì thêm Giang Nguyệt qua giúp cho .
“Cả tháng nay con phân phó Phong công tác làm chút chuyện.” Cô liếc Hàn Phong, nửa thật nửa đùa, “ lúc con qua Anh gặp nên cùng về luôn.”
“Ừm.” Chú Đinh gật đầu, ông cũng dễ tính, nghi ngờ gì nữa nên xách hành lý hai cốp xe. Chỉ định tài xế riêng lái về Giang gia.
Trước cổng chính là làm Giang gia đợi sẵn chào đón Giang Nguyệt về. Giang phu nhân thì ở bệnh viện theo dõi chủ tịch Giang, chỉ cuối tuần bà mới ghé biệt thự nên ở đây. Mọi thấy Giang Nguyệt ai nấy đều vui mừng cúi chào cô, Giang gia lâu mới náo nhiệt như thế .
“Giang tiểu thư.”
Giang Nguyệt vui vẻ gật đầu chào xong bước phòng khách. Chú Đinh sắp xếp hành lý còn dì Ngô bận rộn pha cho cô. Giang Nguyệt định bàn việc với Hàn Phong nhưng xuống ghế điện thoại trong túi reo lên.
Vừa ấn giọng gấp gáp của thư ký Tô bên đầu dây phát :
“Chủ tịch Giang, em về mà báo cho chị một tiếng để còn sân bay đón em chứ. Em cả tuần nay chị nhớ em lắm đó, làm em chẳng vui tí nào.” Thư ký Tô kẹp điện thoại vai soạn thảo văn bản, hình như cô đang báo cáo. Dù bận rộn nhưng thư ký Tô vẫn làm đúng bổn phận trách nhiệm Giang Nguyệt giao cho .
“Đón làm gì, phiền phức c.h.ế.t . Hơn nữa em máy bay tư nhân về, cả tuần nay chị vất vả . Em dám làm phiền chị .”
“Phiền , chị lo cho em từ hồi du học đến bây giờ, thêm chuyện nữa . Thôi nếu về thì em nghỉ ngơi , chị xong báo cáo sẽ gửi liền cho em.”
Tắt điện thoại xong Giang Nguyệt trở , dì Ngô mang lên để sẵn. Mùi thơm nhẹ phảng phất chút hương quế từ chén bốc lên nhè nhẹ làm thư thái tâm hồn con , Giang Nguyệt khẽ nâng tách lên ngửi qua một chút xong nhấp một ngụm.
“Anh xem...” Cô lơ đãng liếc tách của Hàn Phong xong cúi đầu dõi theo màu hổ phách trong tách. Chậm rãi một câu đầu đuôi: “Hình như trong lắm?”
“Hửm?” Hàn Phong nheo mắt khó hiểu, đột nhiên dừng , lẳng lặng quan sát biểu cảm mặt cô.
Giang Nguyệt nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-125-chen-tra-van-duc.html.]
Một cử chỉ nhỏ, nhưng nhanh phát hiện .
Hàn Phong mím môi thành đường thẳng tắp, như Giang Nguyệt giờ vô lo vô nghĩ. Thích làm cái gì thì làm cái đó, bây giờ e dè cẩn thận, tính lo . Tách cũng chẳng làm cô hài lòng.
Nước còn trong veo thanh mát như nữa. Bây giờ Giang Nguyệt chỉ thấy sợi ngụp lặn trong chén nước vẩn đục, thứ mà từ đến giờ cô cực kì ghét.
Cảm giác khó chịu gai mắt. Thứ gì đổi khác với thì con càng nó trở như cũ. Bởi lẽ họ sẽ khó thích nghi với những điều mà họ . Nghiêm trọng hơn là ghét bỏ.
“Đổ .” Đến khi bàn tay to lớn của Hàn Phong cầm lấy tách tay cô Giang Nguyệt mới hồn. Hàng mi cô khẽ run, cánh môi hé .
Con ngươi Giang Nguyệt chăm chú tách Hàn Phong đang cầm. Vẻ mặt bình thản, tự nhiên đổ thẳng xuống khay mặt, đó cô thần bí.
“Chén sạch sẽ thì nên đổ bỏ. Anh giúp em chén mới.”
“Không cần .” Giang Nguyệt nheo mắt nước len lỏi trong từng khe gỗ nhỏ, ánh mắt hiện lên tia tàn nhẫn: “Em tự tay dọn dẹp thứ sạch sẽ mặt. Chén mới trong .”
Cô nghĩ, đến lúc sắp xếp trật tự ở Tây Thành .
...
Tập đoàn Vương thị.
Vương Đông trong văn phòng đăm đăm màn hình máy tính, đột nhiên ông nghiến răng bực tức đập mạnh bàn phím một cái, Đỗ Nhi bên cạnh khẽ hít sâu một , hai bả vai tự chủ run lên.
“Lũ vô dụng!” Vương Đông gào lên, khói t.h.u.ố.c lá tràn qua khóe miệng phả ngoài. Đỗ Nhi khó chịu che miệng ho khan, cô siết c.h.ặ.t t.a.y kìm nén cảm giác chán ghét trong lòng, nhẫn nhịn giở giọng õng ẹo thường ngày lấy lòng Vương Đông:
“Vương tổng, ngài đùng tức giận như nữa, sẽ hại sức khỏe đó. Nào, uống tách phổ nhĩ cho thanh tịnh , hồi nãy em dành cả buổi pha cho ngài...”
“Cút ngoài .” Vương Đông bực hất tay Đỗ Nhi , nước trong tách d.a.o động một chút b.ắ.n ngoài, dính lên tay cô . Đỗ Nhi bỏng hét lên một tiếng, cũng dám cãi bướng, bước cửa đóng sầm .
Vương Đông giận nổ phổi vì Bùi tổng hủy hợp đồng. Mà Bùi tổng khi hủy hợp đồng với Vương thị chạy qua hợp tác với Phong Hà. Ba tỷ ít thì ít, nhưng nhiều cũng chẳng nhiều cứ thế bay mất theo mấy tờ giấy trắng Bùi tổng kêu ném trong hội trường.
Đây là con cuối cùng. Mới tối qua thanh tra quản lý đất đai gọi điện cho trợ lý của Vương Đông vì hai cao ốc tháng ông đổ tiền bẩn đấu thầu để rửa. Giấy tờ chứng nhận quyền sử dụng cũng thông qua, hiện tại còn thu hồi đưa viện xem xét. Không chỉ công việc làm ăn, đầu tư bất động sản gặp trục trặc mà bất kể ông làm gì cũng đều dòm ngó tới. Hai tuần nay tiền trong túi Vương Đông đứt mấy trăm triệu lo lót cho quan lớn, ruột gan ông sắp cháy đến nơi .
Đang yên đang lành Hàn Phong chơi một vố, cục tức Vương Đông ông nuốt trôi.
“Hàn Phong, mày lắm. Tưởng bám váy một con đàn bà thì đạp tao xuống ? Ha, mày nghĩ Vương Đông tao là ai chứ.” Vương Đông khinh một tiếng, nhớ tin tức hồi sáng mới nhận Giang Nguyệt về nước cùng Hàn Phong, trong lòng lo sợ tự mãn trấn an bản . Ông vẫn còn đường lui cuối cùng nên an tâm phần nào, con thí mạng sắp lót đường cho vì tâm trạng Vương Đông chợt hả hê.
Giọng khản đặc của nghiện t.h.u.ố.c lá lâu năm phát : “Chờ thêm một thời gian nữa...” vẻ mặt Vương Đông mong chờ cuốn lịch để bàn, ánh mắt nham hiểm cắn điếu xì gà, khóe miệng nhếch lên: “Tao sẽ là đặt dấu chấm hết cho Phong Hà và Giang thị.”