“Cậu mang cái lên khoang chứa đồ . Ừ, cẩn thận một chút, tất cả là đồ của chủ tịch Giang và Hàn tổng đấy.”
Phi hành đoàn tư nhân của Hàn gia bận rộn sắp xếp đồ đạc của ông chủ nhà thật cẩn thận. Bọn họ Hàn Phong thông báo từ trưa hôm , sáng sớm liền đúng giờ đến khách sạn đón hai .
Vali và các vật dụng khác tiếp viên mang . Giang Nguyệt chỉ thu dọn giấy tờ công việc mang túi xách theo Hàn Phong sân bay.
“Giang tổng , cảm giác giống trợ lý nhỏ của em quá ? Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, cái gì cũng chạy ngược chạy xuôi lo lắng cho em.”
Giang Nguyệt đang tô son liền dừng , cô dùng tay thoa thoa tán đều son môi. Sau đó bước gần chỗ , tự nhiên bôi vết son đỏ chói của lên môi Hàn Phong.
Ánh mắt cô dừng bờ môi nhạt màu của , Giang Nguyệt khẽ nâng cằm lên, tỉ mỉ tô son tay cho Hàn Phong: “Chẳng là hửm? Cả tháng nay cưng ‘nghỉ việc' nên sắp quên mất bổn phận đúng ?”
Hàn Phong nhướng mày, mặc kệ bàn tay mềm mại của ai đó đang tô tô vẽ vẽ môi . Anh đột nhiên nổi lên ý trêu chọc cô, vươn đầu lưỡi l.i.ế.m nhẹ lên ngón tay thon dài của Giang Nguyệt.
“Là em cho ‘nghỉ việc mà.” Đầu lưỡi Hàn Phong đảo một vòng quanh đầu ngón tay hồng hào, “nếu em , thể ‘tăng ca' bù mấy ngày nghỉ nha!”
“Nhột quá , là chó hả? Buông , đừng l.i.ế.m nữa.” Giang Nguyệt rút tay nhưng , cô lắc lắc ngón tay Hàn Phong ngậm lấy, giận dỗi mắng một chút.
“Ừ, Hàn Phong là chú chó trai bên cạnh Giang Nguyệt em đấy. Sao, ‘tăng ca' làm việc bù hửm?”
Làm việc bù mới trừ lương chứ nhỉ.
Giang Nguyệt mù mờ:
“Mà làm cái gì cơ?”
“Không nhớ hửm? Anh là tình nhân của em đấy nhé!”
Tình nhân đội lốt trợ lý nhỏ!!
Hàn Phong ghé tai cô thủ thỉ, vành tai Giang Nguyệt từ từ đỏ ửng lên. Suy nghĩ bằng đầu ngón chân cũng cái tên lừa đảo đang ám chỉ cái gì!
Cô cắn môi rút mạnh tay . Không kiêng dè giẫm lên giày da của Hàn Phong một cái thật mạnh:
“Còn dám suy nghĩ nữa đừng trách em ‘sa thải' .”
“Ui da Giang tổng, em đừng ỷ thế h.i.ế.p như thế chứ. Người chỉ là một trợ lý nhỏ bé nghèo khổ, em sa thải thì chỉ l..m t.ì.n.h nhân trong bóng tối cho em để kiếm cơm ăn qua ngày thôi huhu.”
Bình thường làm trợ lý công việc thể đoan chính một chút, nhưng nếu bây giờ chỉ làm một tình nhân trai thì chẳng khác nào bán sắc kiếm tiền. Giang tổng cũng sẽ coi trọng nữa đó.
Hàn Phong ăn vạ ôm eo cô giả vờ lóc, còn mặt dày lợi dụng hôn hít đầy mặt Giang Nguyệt. Cô hôn đến choáng váng mặt mày, chịu nổi nữa đẩy mặt Hàn Phong , nhéo má một cái:
“Anh đàng hoàng chút , càng ngày càng đắn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-124-dam-cuoi-bat-ngo.html.]
“Anh lấy lòng Giang tổng để em sa thải mà.”
“Hừ, l..m t.ì.n.h nhân thì cũng dáng một chút chứ. Có tình nhân nào mà suốt ngày đeo bám theo bà chủ hửm? Đã còn ngang nhiên hôn em, phép tắc!”
Giọng điệu cô chẳng khác nào bà chủ thực thụ đang dạy bảo mấy trai trẻ mà bao nuôi.
đúng thật là cô bao nuôi mà.
Không những bao nuôi, cô còn dung túng cho tên tình nhân trai thạo việc làm gì thì làm. Đến nỗi cướp mất trái tim cô khi cô cũng chẳng .
Xuất phát từ nhan sắc, nhưng kết thúc là tình cảm.
…
Sau khi Giang Nguyệt “dạy bảo” Hàn Phong ngoan ngoãn hộ tống cô đến sân bay. bao lâu nổi lên tính cách trẻ con đuổi mấy vệ sĩ nam của ông John , chỉ giữ hai cô vệ sĩ nữ đô con lái xe theo hai .
“Anh trẻ con thôi, dù cũng nể mặt ông John chứ.”
Giang Nguyệt ngả ghế da, cô tài liệu châm chọc Hàn Phong.
“Hai cái tên to con suốt ngày kè kè theo em mà chướng mắt c.h.ế.t . Tốt nhất là ở chỗ nào thì về chỗ nấy, đừng nhòm ngó Giang tổng nhà .”
Hàn Phong khoanh tay n.g.ự.c giận dỗi , mặt mày nhăn nhó nhớ cái đêm theo cô về khách sạn.
Lúc xe của dừng sảnh lớn của khách sạn hai tên cao lớn mặc vest đen đeo kính râm chặn đầu. Người bình thường ở khách sạn gặp đều điều cúi đầu chào hỏi, còn hai tên vệ sĩ những chào mà còn ngang ngược đòi Hàn Phong đầu xe cổng chính về. Nhất quyết cho khách sạn, là nơi bao bộ dành cho chủ tịch Giang thị
Anh tức lắm chứ, kiếp khách sạn là tiền của ném đầu tư lên. Bây giờ cho là thế quái nào??
Nhân viên lễ tân nhắc nhở nhưng hai tên vệ sĩ cứ nằng nặc đòi kiểm tra danh tính Hàn Phong nữa dù biển xe của lưu hệ thống của khách sạn. Vốn định để chuyện êm trôi qua nhưng hai tên vệ sĩ mắc chứng cố chấp nên liều mạng giữ chân . Hàn Phong thấy phiền phức nên gọi lôi đầu hai tên , sẵn tiện cập nhật thông tin thêm về cái khách sạn là do ai làm chủ đầu tư.
Sau khi phận của Hàn Phong hai tên vệ sĩ mới “vui vẻ” xin . Hàn Phong chắc hai gã vẫn còn để ý nên dứt khoát trả về cho ông John dạy dỗ .
Nghĩ chuyện đêm đó vẫn còn bực . Lì lợm la l.i.ế.m bám theo cô nên mới nông nỗi khác lầm tưởng là tên xa nào đó đột nhập khách sạn.
Định kể khổ cho cô để tìm sự an ủi nhưng cảm thấy việc mất mặt quá . Là ông chủ mà chặn cửa nhà , chỉ sợ cô suốt ngày đem việc trêu chọc .
Thấy Giang Nguyệt trả lời Hàn Phong cứ giận dỗi suốt đường , cuối cùng cũng đến sân bay nên miễn cưỡng nguôi ngoai. Bây giờ nhiệm vụ của là hộ tống Giang tổng về nước đấy nhé! Không thể vì chút chuyện cỏn con mà trễ nải công việc , như thế thì chức vị trợ lý nhỏ sẽ cô phủi bay mất.
Tiếp viên hai bên cúi chào tạm biệt cô và , Hàn Phong chu đáo đỡ Giang Nguyệt lên bậc thang theo . Ổn định vị trí xong mới hiệu cho cơ trưởng cất cánh.
“Thông báo cho cơ trưởng Khiêm, cất cánh .” Hàn Phong gõ gõ ngón tay lên tay vịn ghế , giọng thâm trầm, “về Tây Thành.”
“Vâng.”