Giang Nguyệt nhích gần chỗ Hàn Phong đang , cô chạm cơ bắp Hàn Phong giật thẳng lưng. Mắt thấy cứ ngơ ngác trả lời nên Giang Nguyệt cau mày lặp nữa:
“Hàn tổng, ngài là đây?”
Hàn Phong nuốt nước bọt, lắp ba lắp bắp:
“Lấy... Lấy báo đáp thật ??”
“Đương nhiên!” Cô dứt khoát, chắc như đinh đóng cột.
Anh suýt nữa dọa sợ, cô bảo lấy báo đáp là lấy báo đáp thật ?? Hàn Phong lầm chứ, ây da nhưng mà , chắc chắn là bẫy. Giang Nguyệt làm gì dễ dãi như chứ, chắc chắn cô đang âm mưu cái gì đó .
Nghĩ nên Hàn Phong bắt chước quân tử, nghiêm túc từ chối miếng thịt thơm ngon .
Anh hắng giọng:
“Giang tổng! Xin cô tự trọng. Hàn Phong loại .”
Miệng đoan chính nhưng trong lòng Hàn Phong tiếc nuối thở dài. Ai bảo thói đa nghi như Tào Tháo làm chi.
Giang Nguyệt giật , cô vốn tưởng cái tên ham ăn sẽ vồ lấy chén đến còn mảnh xương nào chứ. Hồi chiều còn nhịn làm việc ngay trong nhà vệ sinh luôn cơ mà, lẽ ăn no hả??
Cô cắn môi, định trêu một chút ngờ Hàn Phong nghiêm túc như . Đã cô khiến lột cái mặt nạ giả vờ đắn mới , hừ, còn dám bảo cô tự trọng. Một chút nữa để xem ai mới là nên tự trọng!
Giang Nguyệt quyết định chơi lớn, cô nâng cằm kiêu ngạo vén tóc sang một bên, chiếc cổ thiên nga trắng ngần cùng bờ vai mảnh mai hiện như bức tranh phong cảnh đẽ. Khiến cho ai thấy cũng quyến luyến chẳng rời mắt dù chỉ một giây.
Hàn Phong đến quên cả chớp mắt.
Giang Nguyệt khẽ, cô đưa tay gỡ dây áo ngủ xuống. Chiếc váy thiết kế đan dây lụa phần cổ áo, nếu gỡ đúng nút thắt váy sẽ tuột xuống một nửa. Cô lợi dụng nguyên tắc từng bước tháo dây áo , mỗi cái nhấc tay động chân của cô đều khiến Hàn Phong miệng khô lưỡi đắng một phen. Mẹ kiếp cái cảnh xuân mắt , Hàn Phong cứng thì đàn ông!!
Hai mắt dán chặt lên Giang Nguyệt, cô đang chờ cái nút thắt cuối cùng rơi xuống nên cố ý dừng động tác . Để mặc đôi tuyết lê nửa kín nửa hở thấp thoáng vải lụa xanh ngọc, khiêu khích Hàn Phong.
Giang Nguyệt chậm rãi thăm dò biểu cảm khuôn mặt của , thấy Hàn Phong vẫn bất động tại chỗ chằm chằm nên cô chủ động tiến gần thêm chút nữa, trực tiếp lên đùi Hàn Phong. Khoảng cách giữa hai gần trong gang tấc, bây giờ chỉ cần vươn tay là thể kéo tà áo cô xuống, tha hồ ngắm phong cảnh tuyệt vời .
Hai tay cô vòng lên cổ Hàn Phong, nỉ non:
“Hàn tổng thật sự ?”
Cô chậm chạp xoa xoa lên khuôn n.g.ự.c rắn chắc của , bờ môi quyến rũ mơn trớn yết hầu gợi cảm.
Lập tức cả Hàn Phong như thiêu đốt, khó khăn nghiêng mặt qua, thở nặng nề:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-111-lay-than-bao-dap-h.html.]
“Giang tổng! Liêm sỉ cô ?”
“Bán mất .” Cô cắn nhẹ lên yết hầu Hàn Phong, đáp.
Anh hừ nhẹ, dù cơ thể khó chịu nhưng vẫn cố chấp chất vấn cô:
“Giang tổng, cô bán liêm sỉ cho ai ? Hàn Phong thích con gái dịu dàng ngoan ngoãn một chút.”
Cô liếc đầy khinh bỉ, khá lắm, bày đặt thích con gái dịu dàng ngoan ngoãn. Để xem còn cứng miệng bao lâu.
Giang Nguyệt nghĩ thầm, đó lớn gan gỡ luôn nút thắt cuối cùng tà váy xuống. Thân thể trắng mịn như ngọc uốn éo đùi Hàn Phong.
“Người bán liêm sỉ cho Phong đó. Đừng như chứ, lỡ như một chút nữa Phong c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt Giang Nguyệt thì em chịu trách nhiệm nha.”
Khi cô cố tình cọ cọ đũng quần , còn đổi cách xưng hô khiến Hàn Phong sắp ngạt thở trong hũ mật của Giang Nguyệt. Anh cố gắng khống chế ánh mắt , nhưng cuối cùng vẫn là đánh mất lý trí.
Hàn Phong tức tối bắt lấy một bên đùi Giang Nguyệt đang cọ xát , giọng đè nén đến trầm khàn:
“Con nó em cũng lớn gan quá nhỉ. Dám dụ dỗ ông đây, đến cả váy cũng tự cởi xuống . Tiểu yêu tinh nhà em đúng là đồ liêm sỉ!”
Anh xoa xoa đùi cô, hai mắt sâu như đầm lầy chằm chằm lên những dấu hôn đỏ chói do để đó. Bởi vì cô đang lên đùi nên chiều cao hai sự chênh lệch, vặn đôi tuyết lê ở ngay bên mặt Hàn Phong nên nhân cơ hội há miệng ngậm lấy, nỗ lực tận hưởng vị ngọt từ quả đào chín mọng.
“Ưm...” Giang Nguyệt than nhẹ, đó tìm cách châm chọc Hàn Phong: “Hừ, là ai thích con gái ngoan ngoãn dịu dàng nhỉ?”
“Đồ lừa đảo đấy, còn Phong chỉ thích tiểu yêu tinh Nguyệt Nguyệt nhà em.”
Hàn Phong ngả ngớn, rũ bỏ dáng vẻ đắn khi nãy lưu manh vươn đầu lưỡi l.i.ế.m láp hai quả đào nhỏ nhắn. Đến khi đôi tuyết lê kiêu ngạo thẳng lên mới buông , lặng lẽ hôn lên xương quai xanh cô.
“Đồ lưu manh, lúc nãy còn làm bộ làm tịch lấy báo đáp. Bây giờ như sói đói chiếm tiện nghi của em.” Cô bĩu môi, véo nhẹ má Hàn Phong giận dỗi.
Anh ngược đau mà còn thích thú, chủ động ngước mặt lên làm nũng:
“Em véo bên đây nữa , xem thử mềm như bên .”
“Anh sài loại kem dưỡng nào ? Da mặt láng mịn trắng trẻo như mấy tiểu thịt tươi, hèn gì lúc em khuôn mặt lừa.”
“Em đừng thế chứ, sài mỹ phẩm cao cấp bên Phong Hà. Giang tổng thích thì đây tặng em mấy hộp.”
“Không cần, em sài của Giang thị đủ . Chưa chắc gì mỹ phẩm của Phong Hà bằng Giang thị.”
“Em dám chê bai sản phẩm của Phong Hà hửm. Hôm nay Hàn Phong dạy dỗ khách hàng khó tính như em mới .”