Cô thút thít ngước mặt lên, lí nhí:
“Em cho điều tra nhưng vẫn còn vướng mắc, thế nên làm liên lụy đến ”
Bộ dạng cô như đứa trẻ bắt nạt đến ấm ức, đáng thương vô cùng. Hàn Phong đôi mắt ngấn nước liền đau lòng, vươn tay xoa xoa lưng cô, giọng khàn khàn dỗ dành Giang Nguyệt:
“Ừm, em cho mà. Được Nguyệt Nguyệt đừng nữa, nữa lắm đó.”
Giang Nguyệt mếu máo, cô vùi đầu lồng n.g.ự.c rắn chắc của Hàn Phong tiếp tục thút thít. Nhớ lúc bản nhẫn tâm rời mặc kệ Hàn Phong vứt bỏ tôn nghiêm quỳ xuống cầu xin Giang Nguyệt buồn bã tự trách. Cuối cùng nhịn nổi cô lớn lên, run rẩy như chú cáo nhỏ trong lòng Hàn Phong.
Anh bất lực bóp trán, mắng yêu một câu chọc ghẹo cô:
“Chủ tịch Giang là đồ mít ướt hả? Làm Phong đây đau lòng c.h.ế.t , chịu nín đây!”
Giang Nguyệt khụt khịt mũi nữa, cô chu chu môi vẽ vòng tròn lên n.g.ự.c Hàn Phong:
“Đừng gọi em là chủ tịch Giang, vốn dĩ em chỉ là một tổng giám đốc kinh doanh nhỏ nhoi thôi. Ai ngờ Giang thị gặp chuyện mới buộc vị trí . Một câu chủ tịch Giang, hai câu chủ tịch Giang, nhạt nhẽo vô cùng.”
Đối với chức vị chủ tịch Giang Nguyệt hứng thú lắm. Bận trăm công ngàn việc thì , một ngày Giang Nguyệt họp ít nhất ba , mỗi nhanh nhất cũng hai tiếng đồng hồ. Ngồi hết ý kiến của đến phản đối của cô cũng nhức hết cả đầu. Còn khi gặp đối tác lớn, hôm nào xui xẻo gặp mấy lão hồ ly khó đối phó Giang Nguyệt cũng khôn khéo giao tiếp ứng xử...
Nói chung cô thích cái chức vị cho lắm, thời gian cô ngoài chơi ít hơn nhiều đống giấy tờ đầy chữ gò bó. Giang Nguyệt chỉ làm một giám đốc bộ phận an nhàn như lúc , hết giờ làm thì về, chơi thì . Mọi thứ còn chủ tịch Giang lo liệu. Tiếc là nếu cứ mãi như cô sẽ chẳng bao giờ trưởng thành , Giang thị xảy biến cố rèn giũa cô chín chắn hơn, còn bồng bột trẻ con vô ưu vô lo như .
Trên đời thứ gì cũng một cái giá nhất định, chẳng qua là bạn đủ bản lĩnh để mua mà thôi.
“Được , gọi chủ tịch Giang nữa gọi là Giang tổng nhé.”
“Ừm.”
Hàn Phong khẽ, cúi đầu xuống con cáo nhỏ trong lòng . Thi thoảng hôn lên đỉnh đầu cô, nhẹ giọng trêu chọc:
“Thời gian đương nhiệm chức vị chủ tịch, Giang tổng chắc chắn bận rộn đúng ?” Hàn Phong cọ cọ lên đầu cô làm nũng, “bận đến bỏ bê , nhớ Giang tổng lắm hửm?”
Giang Nguyệt mím môi giả điếc im như tượng, mặt úp n.g.ự.c Hàn Phong. Anh thấy tiếp tục kể khổ chất vấn cô:
“Hồi xưa là ai theo Giang tổng chỉ ăn sung mặc sướng, còn hứa hẹn gì mà theo Giang tổng sẽ vui vẻ cả ngày. vui vẻ sung sướng thấy, chỉ thấy bản ai đó lạnh nhạt vứt bỏ, còn đơn phương chấm dứt tình cảm nữa kìa.”
Giang Nguyệt vẫn phản ứng im thin thít, ánh đèn vàng dìu dịu chỉ Hàn Phong độc thoại. Anh nheo mắt xem con cáo nhỏ giả vờ đến khi nào. Cuối cùng đợi nổi nữa Hàn Phong quyết định rút con át chủ bài :
“Ui da trời ơi đau quá huhu. Giang tổng đau quá...” Sắc mặt Hàn Phong trắng bệch, thở dồn dập, nhịp tim nhanh chậm thất thường khiến cho Giang Nguyệt đang vùi mặt n.g.ự.c thấy liền hoảng sợ. Cô vội vàng xoay mặt cầm tay lên xem.
Anh tiếp tục đóng kịch, hai tay run rẩy trông đáng thương. Nhìn kiểu nào cũng giống đang đau đến sống dở c.h.ế.t dở.
“Anh, ? Vết thương nứt nữa .”
“Đau lắm luôn đó, Giang tổng thổi thổi giúp . Đau ở đây .” Hàn Phong nắm lấy tay Giang Nguyệt, hết chỉ chỗ đau đến chỗ khác mỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-110-anh-yeu-em.html.]
Cô luống cuống cầm tay lật qua lật xem xét. Lâu lâu còn thổi thổi cho đỡ đau. quái lạ, rõ ràng bàn tay trắng trẻo sạch sẽ ngoại trừ đỏ lên vì lạnh thì còn cái gì nữa . Có chăng cũng là mấy vết xước nhỏ mu bàn tay mà thôi.
“Ơ, em thấy vết thương nứt , hơn nữa còn lành lặn nữa . Anh nhầm ?”
Cô ngơ ngác bỏ tay xuống, mờ mịt hỏi Hàn Phong cho chắc chắn. Lỡ vết thương để di chứng tiềm ẩn gì đó.
Hàn Phong thở dài, thầm mắng thuốc của Dương Kỳ kê cho quá , để tay lành nhanh như . Nếu khi còn Giang tổng thổi thôi cho đỡ đau đó nha.
“Khụ khụ, hết đau hihi.”
Hàn Phong tủm tỉm cô, thấy giả vờ cũng lộ liễu quá .
Giang Nguyệt ngay là đang giả vờ, cô bực bội đẩy :
“Hừ, đồ lừa đảo nhà cũng lắm chuyện thật. Uổng công bận rộn cả ngày nhưng vẫn dành thời gian lo lắng cho đến ăn ngủ chả . Đâu rảnh như Hàn tổng đây suốt ngày chạy qua Giang thị lừa .”
“Hức hức, Giang tổng như thật làm oan ức nha. Người cố ý mà, huống hồ gì còn nỗ lực đấu tranh để các lãnh đạo khác trong Phong Hà tranh giành với Giang thị đó nha.”
Ý là những phá hoại Giang thị còn âm thầm giúp đỡ cô. Nếu Giang thị sớm các thương hiệu khác chèn ép trong lúc gặp khó khăn.
Giang Nguyệt nhướng mày:
“Ồ, là cảm ơn Hàn tổng đây nhỉ.”
“ đó.” Anh cực kỳ chắc chắn gật đầu, bộ dạng tủi khi lòng của chẳng khác ghi nhận.
“Thế Hàn tổng cảm ơn bằng gì đây?”
Hàn Phong làm giá trả lời, khoanh tay giận dỗi Giang Nguyệt.
“Tiền nhé?” Cô nghiêng đầu dò hỏi ý kiến của .
Hàn Phong trề môi, ý cái thiếu. Ngược còn nhiều là đằng khác.
“Hay siêu xe, Hàn tổng, cứ thoải mái chọn lựa. Xem như quà đền bù chiếc Porsche hôm .”
“Chậc, thích thì thể tự mua. Không cần Giang tổng bận tâm.” Anh trả lời qua loa, việc mà Hàn Phong làm chỉ bằng một chiếc xe nhỏ nhoi, hơn thế nữa là.
Lại nữa ? Rốt cuộc là cái gì đây?? Giang Nguyệt vò đầu bứt tóc suy nghĩ, đột nhiên cô lóe lên một ý tưởng cực kỳ thú vị.
Giang Nguyệt Hàn Phong thâm thúy, nuốt nước bọt, tự hỏi đùa quá .
Chưa kịp nghĩ gì nhiều cánh tay ai đó chạm nhẹ. Vừa sang thấy Giang Nguyệt hai mắt mê ly , mà váy áo cô xộc xệch, tà váy còn cố ý kéo cao lên để lộ bắp đùi trắng nõn.
Giọng cô ngọt ngào:
“Vậy Hàn tổng Giang Nguyệt lấy báo đáp ?”