Muốn làm gì đó để quên chuyện hôm nay nên cô qua tủ rượu, chần chừ một chút liền lấy chai No3 London Dry Gin xong đến ban công uống một .
Lúc chất lỏng màu xanh ngọc sóng sánh trong ly thủy tinh Giang Nguyệt bật .
Nồng độ cồn là 46%, đủ để khống chế tâm trí cô ngưng nghĩ về Hàn Phong ? Hay đủ để cô tự lừa dối rằng bản chẳng còn chút tình cảm gì với nữa?
Còn trực tiếp ngất , xem như thứ từng xảy .
Quá phi lý, nếu rượu thể làm quên sầu muộn thì thế gian làm gì còn nhiều đau khổ như .
Giang Nguyệt tự giễu đó nâng ly lên kề sát môi , hương thơm mát mẻ đặc trưng từ quả bách xù khiến khứu giác cô đoán phần nào mùi vị của rượu. Giang Nguyệt khẽ nhấp một ngụm liền thấy vị cay ấm lan tràn khắp nơi cổ họng, đúng lúc gió đông thổi qua, cả cô theo đó ấm lên giống như linh hồn lang thang an ủi trong gió đông lạnh lẽo.
Cô đưa mắt cảnh thành phố Luân Đôn chìm đắm trong ánh đèn hoa lệ, xa xa là những tòa lâu đài cổ kính mang dáng vẻ vượt thời gian trường tồn với xứ sở sương mù. ngắm bao lâu tuyết rơi dày thêm một đợt, Giang Nguyệt đưa tay đón lấy bông tuyết rơi mắt xong chậm rãi nó tan biến cô mới uống hết nửa ly rượu.
Nửa còn Giang Nguyệt đem trong đặt tạm lên bàn thủy tinh. Cảm thấy chuếnh choáng say nên cô đóng cửa ban công , váy ngủ lên giường .
Đêm đông tại Anh lạnh đến buốt da buốt thịt, Giang Nguyệt tăng nhiệt độ lò sưởi xong lên giường rúc chăn bông. Mặc dù còn cảm thấy lạnh nhưng cô vẫn thấy thiếu thứ gì đó.
Mỗi khi Tây Thành mưa lớn nhiệt độ vì thấp xuống vài độ C, Hàn Phong sẽ ôm Giang Nguyệt thật chặt ủ ấm cho cô. Bàn tay to lớn của bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn của Giang Nguyệt, khi cô nhớ sẽ hỏi cô: “Nguyệt Nguyệt, ấm ?”
Hơi ấm của đàn ông khiến cô trầm luân nó, Giang Nguyệt nắm góc chăn thật chặt, tâm trí kiểm soát lặng lẽ nhớ đến Hàn Phong.
Rốt cuộc cô vẫn yếu đuối quyết định của , bản là lựa chọn rời nhưng cuối cùng là đau khổ nhất.
Lồng n.g.ự.c Giang Nguyệt thắt , cô nghĩ nếu Hàn Phong ở đây ủ ấm cho , ôm , sấy tóc cho như thì mấy. Hoặc là lúc chiều cô đừng cố tỏ mạnh mẽ rời , giờ phút những thứ cô ao ước biến thành sự thật.
Thế nhưng muộn .
Tác dụng của rượu bắt đầu phát tác, tay cô loạn xạ xoa xoa thái dương. Giang Nguyệt mơ hồ còn thấy bóng dáng quen thuộc của ai đó giường .
Đèn ngủ vẫn sáng, bóng dáng đó càng rõ ràng mắt cô.
Giọng cô mệt mỏi:
“Phong...”
Gọi xong một tiếng Giang Nguyệt cảm thấy bản say đến mê sảng . Có lẽ cái mà cô thấy chỉ là ảo giác, rõ ràng cô trốn về khách sạn , tầng lầu còn vệ sĩ canh gác, làm thế nào đây chứ?
Giang Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhưng cảm giác quá chân thực, bóng dáng cao lớn như gần kề bên , cô phớt lờ cũng chẳng .
“Anh đừng quá đáng đến nỗi chui ảo giác của quấy nhiễu chứ? Tôi chịu nổi ...” Giọng cô nhỏ dần, cuối cùng chịu nổi nữa bật .
Hàn Phong siết c.h.ặ.t t.a.y , lặng lẽ xuống mép giường vuốt ve gương mặt đẽ của Giang Nguyệt. Cô càng dữ dội hơn bắt lấy tay , giọng đứt quãng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-108-trai-tim-yeu-mem.html.]
“Huhu Hàn Phong ... Anh là đồ lừa đảo, định lừa cả trong mơ nữa đúng ? Hức, ... Tôi cho , lừa nữa ...”
Nước mắt cô lăn dài gò má, Hàn Phong đau lòng lau . Anh mím môi, bản đè nén đến khó chịu, gân xanh nổi lên từng đợt bàn tay thon dài sạch sẽ.
“Anh lừa em nữa.”
Giang Nguyệt bừng tỉnh, cô vốn dĩ còn đang nắm c.h.ặ.t t.a.y đến thê thảm đột nhiên thấy giọng liền nín bặt. Khóe môi giật giật hé mắt .
Hàn Phong vẫn trai phong độ như lúc cô quấn lấy trong nhà vệ sinh.
Cô sững , tin mắt lắp bắp:
“Anh... Anh là ai? Tôi báo cảnh sát bây giờ, dám đột nhập đây trái phép hả??”
Hàn Phong nhếch môi, nhích gần cô thì thầm.
“Phong của em đây, nhớ ?”
Giang Nguyệt sợ hãi rùng . Không cô trốn kỹ lắm ? Tại ở đây mà cũng mò mà đến chứ?
Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Giang Nguyệt liền đoán cô đang nghĩ gì. Hàn Phong tủm tỉm nâng cằm cô lên, giọng trầm thấp mê vang vọng trong căn phòng rộng lớn.
“Cả cái khách sạn là của ‘ngài Nikolai' góp vốn đầu tư đấy, ngay cả căn phòng tổng thống em đang ở cũng là đang thuê của . Sao nào, sợ chứ gì?”
Chỉ cần là ở trong “địa bàn” của Hàn Phong thì đừng đến hai chữ chạy trốn, ngay cả tránh mặt cũng sẽ cho cô bất kỳ cơ hội nào.
“Ai sợ ?” Giang Nguyệt bình tĩnh , hất tay , “bây giờ lập tức gọi mua cái khách sạn , nên cút là mới đúng, đồ mặt dày lừa đảo, bám theo tận sang đây mệt ?”
“Anh cho em , Hàn Phong bám theo em tới hết cuộc đời thì tên ngược !” Anh thấp giọng đe dọa cô, đó mỉm châm biếm:
“Tiền em nhiều quá nhỉ?”
“Nói đúng đó, Giang Nguyệt thừa nhất là tiền.”
“Vậy thiếu nhất là tình đúng ?”
Hàn Phong nhướng mày sáp gần cô, đến cả cái chăn bông ấm áp cũng tranh thủ chui với Giang Nguyệt. Trong mấy giây ngắn ngủi nhân cơ hội cô chú ý liền lên giường đắp chăn ôm eo Giang Nguyệt.
“Đồ biến thái, cút ngoài cho !” Cô nghiến răng gỡ bàn tay to lớn đang đặt eo , Hàn Phong lì lợm dứt khoát dùng hai tay ôm cô.
Anh vùi đầu bụng Giang Nguyệt ngang tàn chiếm lấy mùi hương quyến rũ cô, hờn dỗi :
“Anh ngại mưa bão bay từ Tây Thành sang Anh tìm em, vượt gió rét từ cửa hàng đến khách sạn. Em thương thì thôi, còn ngoảnh mặt làm ngơ coi như dưng nước lã. Em xem ai giống em hả Nguyệt Nguyệt?”