Giang Nguyệt run lên, cô mở to mắt trần nhà. Đột nhiên lý trí kéo cô về thực tại, cô thể cho câu trả lời chính đáng. Giang Nguyệt mím môi thành đường thẳng tắp hất tay , cô vươn rút mấy tờ khăn giấy tự lau cho bản hờ hững :
“Đừng hỏi mấy câu ngớ ngẩn nữa. Về chuyện sẽ suy nghĩ , bây giờ tránh một bên cho ngoài. Chơi như đủ .”
“Em lợi dụng hả?” Hàn Phong hít sâu một , chỉ “ em” đang còn căng cứng quát lớn: “Mẹ nó tiểu yêu tinh nhà em, em ăn sạch sẽ bây giờ phủi m.ô.n.g mất. Hàn Phong nhắc cho em nhớ, trai bao để cho chủ tịch Giang thỏa mãn nhu cầu nhé.”
“Giãy nảy như là tiền tip ?” Giang Nguyệt khẩy quăng tờ khăn giấy thùng rác, cô chống tay dậy khỏi bồn rửa tay lảo đảo thẳng. Không ngại bản mặc quần áo chỗ để túi xách, cô lục lọi một chút mới nhớ ví tiền ở đây nên tháo hai chiếc nhẫn tay ném xuống chân Hàn Phong.
Giang Nguyệt hất cằm, ý bảo cầm lấy:
“Tiền nên bằng hiện kim, Hàn tổng đừng chê. Anh cảm thấy đủ thì còn cái vòng bạc nạm kim cương đen , thôi thì tặng luôn, xem như kỹ thuật tệ nên tip thêm đó.”
Vừa nó cô gỡ vòng tay , hời hợt ném luôn về phía Hàn Phong.
Âm thanh kim loại va sàn gạch, chói tai lạnh lẽo.
Mấy món đồ xa xỉ của Giang Nguyệt xoay một vòng xong gọn mũi giày Hàn Phong. Cái làm khác cảm giác giống như bố thí bởi phu nhân cao quý nào đó chiếu mấy phim cổ trang dài tập.
Sắc mặc càng ngày càng khó coi.
Tiền tip hả? Hiện kim hả? Kỹ thuật tệ hả? Con nó ông đây bảo là trai bao mà??
Hàn Phong hậm hực suy nghĩ trong lòng, ánh mắt lạnh lẽo chằm chằm Giang Nguyệt đến cô tưởng bản sắp xuyên thủng mất.
Giang Nguyệt cố gắng trấn tĩnh giả vờ xem như thấy gì. Cô nhạt gần Hàn Phong nghiêm túc chỉnh áo sơ mi cho , còn tự nhiên cầm lấy “cây hàng” to lớn đang căng cứng nhét trong quần Hàn Phong xong thuận tay kéo luôn khóa quần lên, đến thắt lưng cũng chu đáo thắt cho chỉnh.
Làm xong việc cô liền xoay rời , lúc mở cửa phòng vệ sinh còn lém lỉnh nháy mắt với một cái.
Không khí rơi im lặng, thoáng chốc cả phòng vệ sinh rộng lớn chỉ còn .
Trống trải đến lạnh lẽo. Anh há miệng mà chẳng gì, hai mắt đục ngầu cánh cửa phòng vệ sinh đóng chặt .
Hàn Phong quên mất bản là ai, tự hỏi là CEO Phong Hà chỉ là tên trai bao cao cấp nào đó chủ tịch Giang thị ưu ái mặc quần áo cho khi l..m t.ì.n.h xong.
Chết thật chứ, mất trí nhớ thật .
Mà còn lạ gì kẻ đầu sỏ nữa, con cáo nhỏ nhà thì ai đây??
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-107-loi-thu-nhan-tham-lang-h.html.]
…
“Kẻ đầu sỏ” nào đó khi thao túng tâm lý Hàn tổng liền nhanh tay nhanh chân vớ đại bộ quần áo mới mặc tận dụng chút thời gian còn ngơ ngác trời đất trong phòng vệ sinh thông báo cho nhân viên chút việc đột xuất nên về sớm. Giang Nguyệt dặn dò nhân viên gửi lời xin đến các quan khách xong bằng lối khác của cửa hàng lên xe về khách sạn.
Giang Nguyệt thấp thỏm , đảm bảo ai theo cô mới chỉ thị tài xế lái xe .
“Cô nhanh một chút, việc gấp cần về khách sạn xử lý.”
Nữ vệ sĩ kiêm tài xế gật đầu “” một tiếng khởi động xe. Lúc qua gương chiếu hậu cô thấy vết hôn thấp thoáng ở cổ áo sơ mi của Giang Nguyệt thì ngạc nhiên, nhanh liền bình tĩnh lái xe , xem như thấy gì.
Chuyện chẳng gì lạ, đời tư của bà chủ nên vệ sĩ tài xế các cô phận giữ mồm mép.
Giang Nguyệt trong xe tự nhiên lắm, cô sợ khác thấy dấu hôn của Hàn Phong nên lâu lâu đưa tay lên giữ chặt cổ áo. Lo lắng đường về Hàn Phong bày trò gì đó nên cô cứ cửa sổ mãi, lúc xe tới khách sạn cô liền thẳng một mạch lên phòng. Còn cẩn thận gọi cho vệ sĩ canh phòng nghiêm ngặt tầng 12.
Nơi đăng ký mới , lạ chắc chắn thể nhưng cô vẫn yên tâm lắm, gọi thêm vệ sĩ cho chắc ăn.
Giang Nguyệt thật nhanh lên phòng của , khi trong liền khóa cửa .
Bây giờ cô mới thả lỏng, nãy giờ “chạy trốn” Hàn Phong cô cứ trong tâm trạng thấp thỏm lo âu sợ bám theo .
“Cái đồ lừa đảo đó theo sang tận đây chứ? là dai như đỉa mà.”
Giang Nguyệt ném túi xách qua một bên xong tự lẩm nhẩm. Khi nãy vội nên cô chẳng thời gian tắm rửa , vẫn còn dính nhớp do hậu quả của cuộc chiến kịch liệt nên Giang Nguyệt trực tiếp cởi áo sơ mi bước phòng tắm luôn.
Cô tựa thành bồn, nhắm mắt thư giãn.
Hơi nước bốc lên làm mờ tấm kính bên cạnh. Cô thở dài mở mắt, ngẩng đầu lên thấy nửa của bản đầy dấu hôn đỏ chói do Hàn Phong để .
Ánh đèn vàng phủ lấy làn da Giang Nguyệt, cô chậm rãi nhớ đến chuyện gặp Hàn Phong khi nãy. Từ lúc cô tức giận bỏ cả hai ân ái nào, bây giờ gặp trong tình huống đó Giang Nguyệt khỏi hổ. Tay cô dời xuống đùi, rửa sạch nơi Hàn Phong b.ắ.n .
Giang Nguyệt thầm nghĩ, vẫn nên thì hơn.
Bên ngoài tuyết bắt đầu rơi, hôm nay dự báo thời tiết tuyết sẽ rơi dày, dân cần chuẩn lò sưởi và quần áo ấm để nhiễm lạnh.
Giang Nguyệt rũ mắt nước trong bồn một chút xong dứng dậy lau đồ, cô mặc áo choàng tắm lau khô tóc.
Lau một chút Giang Nguyệt mỏi tay nên lau nữa, cô xõa tóc, cũng chẳng thèm lấy máy sấy. Bởi vì cô quen với việc Hàn Phong sấy tóc cho , mấy đều là cô cố gắng tự làm, nhưng bây giờ Giang Nguyệt đột nhiên chẳng còn tâm trạng gì sấy tóc cho bản nữa.