Giang Nguyệt mệt mỏi nhắm mắt ngủ , lúc tỉnh dậy vặn tiếp viên hàng thông báo chuyến bay chuẩn hạ cánh tại Luân Đôn. Cô tháo bịt mắt xuống, chỉnh sửa tóc tai cho gọn gàng chờ máy bay hạ cánh.
Đến khi tiếp viên trưởng hướng dẫn hành khách xếp hàng cô mới chậm rãi bước từng bước nhỏ xuống cầu thang. Đưa mắt một vòng quanh sân bay cô liền thấy của chi nhánh tại Anh cử đến đón .
Ở đây đang mùa đông tiết trời lạnh giá, một nơi còn tuyết rơi nên Giang Nguyệt chuẩn đồ giữ ấm nhiều. Cô khoác áo măng tô tối màu, của chi nhánh bên Anh thấy cô liền bước nhanh qua.
Có hai vệ sĩ cao lớn theo hộ tống Giang Nguyệt, một khác phụ trách cầm hành lý của cô. Ông John mỉm , đưa tay ý chào hỏi:
“Chủ tịch Giang, vui vì cô đích đến khảo sát cửa hàng mới .”
Ông John là giám đốc của Giang thị tại trụ sở nước ngoài, phụ trách thị trường Châu Âu. Đã gắn bó với Giang thị từ những ngày đầu tiên tập đoàn mở rộng phát triển ở Anh Quốc. Lại thêm Giang Nguyệt từng du học tại đây nên ông cô khá lâu, khi gặp cũng cởi mở tự nhiên hơn.
“Để khác đến yên tâm lắm, nhân tiện nếu gì cần đổi chỉnh sửa trực tiếp điều chỉnh sẽ nhanh hơn so với đưa chỉ thị từ xa. Làm phiền ông mấy ngày .” Giang Nguyệt hòa nhã bắt tay , cô cũng quá khó tính nên nhanh cảm tình của các lãnh đạo cấp cao tại Anh.
Ông John gật gù, thầm nghĩ vị chủ tịch trẻ ngại phận qua tận đây đúng là hiếm thấy. Ông thấy tính nết tiểu thư kiêu căng Giang Nguyệt nên càng thêm tin tưởng năng lực cô, hy vọng Giang Nguyệt sớm ngày đưa Giang thị trở chiếm lĩnh ưu thế về mặt như .
Sau khi chào hỏi xong các vị lãnh đạo khác đến đón tại sân bay Giang Nguyệt mới lên xe chuẩn riêng cho về khách sạn. Cô lệch múi giờ nên cần thời gian thích ứng, lịch trình hôm nay trống nên thời gian cô dành để nghỉ ngơi.
Vệ sĩ hộ tống Giang Nguyệt đến khách sạn hạng sang ở Luân Đôn, khi nhận thẻ phòng cô liền qua vài câu với hai họ:
“Các cần theo mãi như . Nếu việc sẽ gọi, dù chỗ bảo an cũng .”
Vệ sĩ nâng gọng kính đen, khó xử:
“ mà ông John dặn chúng bảo vệ chủ tịch 24/24, nhỡ ...”
“Không cần.” Cô thở dài, “ quen theo sát 24/24, các cứ về , bình thường ít để vệ sĩ theo lắm.”
Đáng lẽ họ theo sát cô 24/24 nhưng Giang Nguyệt bảo cần suốt ngày theo cô nên chần chừ một chút hai mới gật đầu rời . Một Giang Nguyệt lên phòng tổng thống tầng mười hai, hành lý nhân viên đưa lên nên cô phòng liền ngã lưng lên giường.
Mệt mỏi cả ngày do máy bay, rốt cuộc bây giờ cô cũng thả lỏng.
Nằm một lát cô mới uể oải lấy đồ tắm, phòng tắm rộng lớn thể bao quát thành phố Luân Đôn nhộn nhịp về đêm, Giang Nguyệt dựa thành bồn đưa mắt xa. Thầm nghĩ bản đến tận đây chắc lẽ Hàn Phong cũng thể nào .
Giang Nguyệt nhắm mắt thư giãn, mùi hương từ nến thơm tỏa nhẹ nhàng khiếm tâm trạng cô lên. Chút bất an từ Hàn Phong cũng tự động bay biến mất.
“Anh nhất nên ngoan ngoãn ở Tây Thành, đừng suốt ngày đeo bám theo .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-101-luan-don-lanh-leo.html.]
Cô lẩm nhẩm đó ngâm nước thêm một chút nữa mới lấy khăn tắm lau . Mặc áo choàng tắm xong xuôi cô liền ngoài tìm chai rượu nhẹ uống một . Khi đến ly thứ hai cô mới dừng , nghĩ gì đó đóng nắp chai rượu đem cất. Ngày mốt cửa hàng mới khai trương nên sáng sớm mai Giang Nguyệt tranh thủ khảo sát, tiên ngủ dưỡng sức .
…
Giang Nguyệt ngủ một giấc đến sáng, tia nắng đầu tiên xuyên qua màn cửa ánh lên giường, cô che mắt vươn dậy.
Đồng hồ báo thức reo lên cô liền ấn tắt. Giang Nguyệt đúng giờ rời giường vệ sinh cá nhân đồ. Hôm nay cô vẫn mặc vest đen nhưng thường ngày, cách ăn mặc công sở khác với Giang Nguyệt ngày xưa.
Cô cảm thấy bản thời gian gần đây đổi nhiều, thể là bởi vì chuyện của Giang thị với Hàn Phong nên tâm trạng cô thất thường, tính tình cũng còn trẻ con tùy ý như , ép đổi theo khuôn khổ để trưởng thành hơn, đủ dũng cảm đối mặt với sóng gió phía .
Con thể đổi, kể cả khi chúng , thời gian cũng sẽ ép buộc để đổi chúng .
Giang Nguyệt ấn chuông gọi phục vụ mang thức ăn chậm rãi ăn sáng. Cô gấp nên từ tốn, nhưng cũng vì mà đầu óc bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Mở điện thoại lên kiểm tra thì nhiều tin nhắn gửi đến. Nào là Giang phu nhân hỏi thăm cô tới , nào là thư ký Tô lo lắng nên giúp cô kiểm tra hành trình bay một nữa báo cáo công việc... Cô trả lời từng tin nhắn một đến khi thông báo bạn hết tin nhắn mới mới thôi.
Ngón tay cô lướt đến cái tên quen thuộc, lúc ấn để kiểm tra tin nhắn mới thì Giang Nguyệt mới ngỡ ngàng. Cô đang làm gì ? Không cô thừa kéo danh sách đen mà bây giờ trông chờ tin nhắn của .
Cô khó chịu bỏ nĩa xuống, khẩu vị nên Giang Nguyệt uống một hớp nước lọc rút khăn giấy lau miệng. Nhìn một bàn thức ăn chế biến từ những đầu bếp nổi tiếng nhất nhưng cô tâm trạng ăn tiếp, tất thảy đều vô vị.
Giang Nguyệt màn hình điện thoại hiển thị khung chat với Hàn Phong, một lúc cô mới dời mắt , ấn thoát màn hình chính tắt điện thoại. Sắp đến giờ khảo sát nên cô định tinh thần, chậm rãi dậy gọi phục vụ dọn thức ăn xong mới cầm túi xách xuống sảnh chính của khách sạn.
“Chủ tịch Giang.”
Mặc dù Giang Nguyệt dặn cần theo sát nhưng trách nhiệm bảo vệ cô vẫn còn nên hai vệ sĩ ở gần khách sạn đợi cô. Vừa thấy Giang Nguyệt bọn họ nhảy kính cẩn chào hỏi.
“Thật là, bảo cách cần theo mà.”
Giang Nguyệt dở dở , cô hết cách hai đàn ông cao lớn mặt.
“Hì hì chủ tịch Giang yên tâm, chúng quấy rầy cô . Bây giờ cô , chúng hộ tống cô .”
Cô cũng cố chấp đuổi hai họ nữa, Giang Nguyệt nhớ chuyện của Giang Nghiệp nên gật đầu đồng ý.
“Lấy xe , đến cửa hàng mới để khảo sát. Chắc giờ ông John chuẩn sẵn .”
“Vâng ạ.”
Một lấy xe còn lưng Giang Nguyệt âm thầm xem xét tình hình xung quanh, thấy ai khả nghi mới thu hồi tầm mắt. Lúc xe đến liền mở cửa cho cô, chẳng mấy chốc Giang Nguyệt đến nơi.