"Xin ," với giọng thờ ơ: " hứng thú."
Đang thừa nước đục thả câu đây mà?
Tôi cắn răng, "20 vạn."
Anh sững .
"20 vạn cũng ?"
Hơi quá đáng đấy.
"Không chuyện tiền bạc," thong thả đầu , liếc cặp đôi đang đắm đuối ở trung tâm sân khấu với vẻ chán ghét, "chỉ là là một bình thường, làm những chuyện mất trí như ."
Tôi: "..."
"Tuy nhiên, nếu cô chỉ lấy thể diện," nhẹ: "hôm nay việc gì, tay giúp đỡ vì thấy việc bất bình cũng là thể."
Nói xong câu đó, một tay đút túi quần, từng bước về phía trung tâm sân khấu.
Chỉ thì thầm vài câu tai MC, vị MC liền như đại xá, giao micro cho vội vàng chạy xuống sân khấu.
Chạy nhanh hơn cả thỏ.
Lúc , khách mời bên đang hò hét, cổ vũ Trịnh Vũ và Hề Hoàn Hoàn hôn .
là hôn cái đồ c.h.ế.t tiệt.
"Thưa quý vị, xin giữ im lặng."
Sự xuất hiện bất ngờ của khiến cả hội trường lập tức im lặng.
"Anh bạn cũng cướp dâu ?" Một phấn khích hét lên.
"Đám cưới thật kích thích!" Một khác bổ sung thêm.
Thế là, tất cả ánh mắt đều chuyển từ Hề Hoàn Hoàn đang cướp rể, sang phục vụ trẻ tuổi .
Anh khắp khán phòng, hề vội vã, nở một nụ nhẹ.
"Thưa quý vị, chỉ là một trong những khán giả của hôn lễ , xác nhận một chút, cô dâu hôm nay, rốt cuộc là vị nào?"
Lời thốt , tất cả đồng loạt cặp đôi Hề Hoàn Hoàn và Trịnh Vũ đang ôm , sang , đang mặc váy cưới trắng muốt dồn góc tường.
Ánh mắt đồng loạt, cứ như đang chào cờ .
Tôi nhíu mày, phục vụ trẻ, hiểu đang làm gì, thương hại ?
"Dao Dao," Trịnh Vũ lẽ lúc mới chợt nhớ kết hôn với hôm nay là , buông Hề Hoàn Hoàn , bước về phía với vẻ áy náy: "Anh xin , ..."
"Lâm Dao!" Hề Hoàn Hoàn bất ngờ xông lên, chắn mặt Trịnh Vũ: "Cô đừng trách A Vũ, là , là thể buông bỏ , nên hôm nay mới bốc đồng làm chuyện . ... chúng thực sự là tình yêu đích thực. Tôi cô thích từ nhỏ, nhưng ngay cả khi cô kết hôn với , trong lòng cô, cô cũng sẽ hạnh phúc ."
Trong đám đông bắt đầu xì xào bàn tán.
Tôi nắm chặt tay, chuẩn kiềm chế mà mở miệng chửi rủa, thì một bóng cao lớn chắn mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bat-tho-bo-vao-hang/chuong-2.html.]
"Thưa cô, theo lời cô , hai chia tay từ lâu, hôm nay cô đột nhiên buông bỏ ?"
"Hả?" Hề Hoàn Hoàn bối rối phục vụ đột nhiên xuất hiện mặt: "Đương nhiên , từ khi chia tay, luôn thể buông bỏ A Vũ, chúng là tình yêu đích thực..."
"Vậy thì logic của chuyện là thế ," gật đầu: "cô luôn buông bỏ , nhưng suốt nhiều ngày quên mất , đúng ngày cưới của thì cô mới nhớ ?"
"Anh đang cái quái gì ..." Trịnh Vũ cau mày.
"Tôi chỉ thấy về mặt logic thì hợp lý lắm," phục vụ , tiếp tục chất vấn Hề Hoàn Hoàn: "Trong thời gian từ lúc hai chia tay đến ngày bạn trai cũ của cô kết hôn, hẳn cô nhiều cơ hội để tìm gặp và bày tỏ lòng , nhưng cô từng tìm ?"
"Đó là vì... vì đây tự ti..."
"Vậy sự tự tin của cô là đột nhiên xây dựng nên ngày hôm nay ?" Anh bạn nhỏ hỏi tiếp.
"Tôi, ..." Hề Hoàn Hoàn bắt đầu lắp bắp: "Vì hôm nay kết hôn, mới hạ quyết tâm, thực sự thể chịu đựng việc cưới khác, nên mới, mới..."
Nói , cô Trịnh Vũ: "A Vũ, em thực sự..."
"Anh , ..." Trịnh Vũ thấy Hề Hoàn Hoàn sắp , vội vàng lau nước mắt cho cô .
"Bây giờ là mười hai giờ rưỡi trưa," phục vụ đồng hồ: "ngay cả khi cô hạ quyết tâm ngày hôm nay, cô vẫn thể tìm gặp Trịnh sớm hơn, thành lời tỏ tình của khi hôn lễ bắt đầu."
"Cô chỉ cần tìm gặp bất kỳ thời điểm nào mười hai giờ trưa hôm nay, thì vở kịch rối rắm mà chúng đang chứng kiến sẽ xảy . cô làm như , cố tình chọn đúng thời điểm thích hợp nhất, lúc hôn lễ lên đến cao trào, khoác lên khăn voan trắng xuất hiện một cách thu hút nhất. Xin hỏi cô Hề Hoàn Hoàn, mục đích cô làm như là gì?"
"Tôi, làm gì mục đích gì? Tôi chỉ là thật lòng yêu A Vũ..."
"Có nhiều cách để bày tỏ tình yêu, tại cô Hề chọn cách ?"
"Tôi..."
Hề Hoàn Hoàn "" mãi, mà thốt một câu chỉnh.
Tôi ngây phục vụ, đầu óc chút trì trệ.
Khán phòng cũng im lặng.
Không qua bao lâu, một phụ nữ lớn tuổi khán đài chợt lên tiếng.
"Tình yêu đích thực gì chứ, là tâm cơ cả thôi."
"Thế hệ trẻ bây giờ..."
"Đủ ..." Trịnh Vũ cau mày, đối diện với phục vụ: "Cô là một cô gái yếu đuối, là một đàn ông, ép quá đáng như , chẳng là thiếu phong độ ?"
"Nếu Trịnh cứ nhất quyết bàn luận với về phong độ..." Tiểu ca dừng , mỉm : "Tôi cho rằng, một đàn ông trưởng thành, ít nhất lý trí và khả năng phán đoán cơ bản, cũng chịu trách nhiệm về hành vi của . Kết hôn trò đùa, chắc hẳn khi tổ chức hôn lễ, suy nghĩ kỹ về lựa chọn của , đúng ?"
Trịnh Vũ: "Tôi, ..."
Hề Hoàn Hoàn đột nhiên lớn tiếng: "Anh hiểu gì chứ? Chúng là tình yêu đích thực!"
"Tình yêu đích thực đương nhiên sai," tiểu ca nhạt: "nhưng hành vi của hai ảnh hưởng đến khác, thậm chí làm tổn thương khác, mà vẫn lấy tình yêu đích thực để bao biện, e rằng chút xứng với từ đó."
"Có thể lấy tình yêu đích thực làm cái cớ, thì thể vô đạo đức ? Trước khi cướp rể, cô từng nghĩ đến những tổn thương mà hành động gây cho khác ? Người yêu của cô là , tình yêu của cô là tình yêu, còn khác thì ? Có đáng tổn thương ?"
Anh lùi một bước, cạnh , ánh mắt lạnh nhạt Hề Hoàn Hoàn và Trịnh Vũ: "Giống như hai , thế giới phân biệt giàu nghèo, đều bình đẳng, cô gái đều là nữ chính, cũng ai, đáng làm nền cho cái gọi là tình yêu đích thực của hai .”