Dường như chị    thấy, trong mắt chị  chỉ còn  niềm vui sướng khi ""  thể  chuyện.
Chị  ôm chặt lấy , nước mắt  trào , nóng hổi rơi xuống mặt : "A Huỳnh… A Huỳnh, em   ."
Niềm vui sướng  át  nỗi sợ hãi, dù tiếng pháo ngay sát bên cũng  hề tan biến.
Chúng   theo những tin đồn lẻ tẻ  đường,   phía Bắc   vài cứ điểm, liền quyết định  thẳng về phía Bắc.
Những ngày tháng chạy trốn còn gian nan hơn tưởng tượng, đói khát và nguy hiểm luôn rình rập như hình với bóng.
Mối đe dọa chiến tranh càng ngày càng hiện hữu khắp nơi, tiếng pháo gầm rú, tiếng  than của dân chạy nạn, cùng với những ánh mắt tham lam luôn rình mò kẻ yếu, tất cả đều bao bọc chúng  trong một nhà tù vô hình.
Đi đến một thị trấn để nghỉ ngơi.
Ở góc cua,   thấy một bóng  đầu tóc bù xù, quần áo rách rưới.
Người đó đuổi theo một chiếc xe, miệng  ngừng chửi bới, gào thét.
Bóng dáng gò má của  trong xe,  giống  Trương.
Mặc đồ tinh xảo, vẻ mặt cay nghiệt, hệt như vẻ của vợ cả năm xưa.
Dường như tài xế bực  vì  đuổi theo, đạp mạnh chân ga, xe lao về phía  một đoạn,   lùi xe chói tai.
Chỉ  một tiếng "rầm" nặng nề,  đuổi theo xe  tông ngã xuống đất.
Chiếc xe phóng  mất hút,   tông ngã lê lết với cái chân  gãy gập về phía ngược , chậm rãi bò về phía .
Là mợ cả.
Bước chân của chị  dừng , vẻ mặt phức tạp  theo.
Tần Dung ở bên cạnh cũng "Ồ!" lên một tiếng kinh ngạc.
Hai  họ trao đổi ánh mắt, ngầm thương lượng điều gì đó.
Chị   đầu  : "A Huỳnh, lúc đó, em tự   lạc đúng ?"
Tôi lắc đầu. Mắt chị  lóe lên một cái, cuối cùng chỉ nắm tay , lặng lẽ  vòng qua  đang giãy giụa bò lết đó, tiếp tục tiến về phía .
Tần Dung cũng bước nhanh theo .
Mỗi  đều  báo ứng của riêng .
Chỉ là sớm  muộn mà thôi.
Màn đêm  buông xuống, chúng  tìm  một hốc núi tránh gió ở nơi hoang vắng, mệt mỏi tựa    nghỉ.
"A Huỳnh,  đây  nghỉ ." Chị    đầy xót xa,  hiệu  dựa  bên cạnh chị .
Tôi lắc đầu, vút một cái, trèo lên cái cây cao nhất gần đó.
Tôi chọn một cành cây chắc chắn nhất, treo  lơ lửng   trung.
Tôi duỗi thẳng , nhắm mắt , giả vờ  là một xác chết.
Cách đó  xa, thỉnh thoảng  dân chạy nạn  qua, từ xa  thấy  lủng lẳng đung đưa theo gió  cây, liền hoảng hốt  đường vòng,  dám bén mảng  gần nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bao-ung-cua-chi/chuong-5.html.]
"Xuống mau, ban đêm gió lớn, em  lạnh ?" Giọng chị  đầy lo lắng.
Tôi cúi đầu trả lời chị : "Không lạnh, ở   còn  thể phơi trăng."
Tôi   đây sẽ   ai dám đến gần, hai  họ trốn ở phía  là  thể nghỉ ngơi  cả đêm.
12
Cuối cùng chúng  cũng dừng chân ở Dung Thành phía Bắc.
Thật tình cờ, đội của Trương Văn Viễn cũng  đóng quân gần đó.
Khi chị  và Tần Dung  đăng ký học hộ lý chăm sóc thương binh  tình cờ gặp  ở phòng hậu cần.
Coi như là  duyên .
Chị  suy nghĩ một lúc  vẫn kể cho   chuyện của mợ cả,  im lặng một lát, chỉ  rằng  .
Biết  chỗ ở của chúng ,  thường lấy cớ đến thăm  nhà mà ghé qua.
Từ việc mỗi  đến chỉ đặt ít trái cây, bánh ngọt   một lát.
Đến việc mặt dày nhờ Tần Dung giúp  may quần áo.
Mặc dù ánh mắt    vẫn mang theo sự sợ hãi.
Hắn  còn  chằm chằm  chị  như  nữa.
Mục tiêu  chuyển sang ,  còn cố tình  vô ý dò hỏi xem  rốt cuộc là   là yêu.
Chị  cầm chổi đuổi   ngoài,   với  đầy tâm sự:
“Đừng để   lừa.”
Bây giờ chúng   còn dựa  nhà   nuôi dưỡng, cũng  cần tích tiền để   đến Anh nữa.
Đợi chiến tranh bình yên,  hỏi xem ở   cao nhân  thể xem cho .
Năm đó khi chị  chạy đến bờ sông, đám đông  tan hết.
Một lão đạo sĩ  ngang qua chỉ  nhánh của con sông, : "May mắn thì vẫn  thể tìm   một chút."
Chị     chỉ còn  "một chút" liền điên cuồng chạy về phía bờ sông.
Tôi mơ hồ nhớ ,  khi  đạp trở  xuống nước, hình như   rắn quấn lấy.
Nó quấn ,  cắn nó.
Sau đó,   thấy chị .
Tôi cũng   là rắn  ký ức của   là   cơ thể của rắn.
Chị   lão đạo sĩ đó nhất định sẽ  cách, chúng   tìm ông .
Đáng tiếc lúc đó  hỏi thêm  mấy câu.
13