2.
Chiều tối, lớn quây buồng trong đánh mạt chược giải trí. Bà nội lén đưa cho tờ một trăm khi đang ngoài sân:
"Hạ Hoa, nhà hết giấm , con mua cho bà một chai giấm nhé."
Tim chợt thắt; dặn đề phòng bà nội. Hơn nữa bà nội đối với vốn rộng rãi, tiền thừa cho , nên liền từ chối:
" bà ơi, trời tối , mai mua cũng chứ? Vả bà là ma treo cổ, nên cháu thể lời bà."
Bà nội lập tức quát: "Nói bậy, bà thể là ma treo cổ chứ?"
Chưa kịp phản bác, Trần Hữu Đống từ trong nhà chạy , giật lấy tiền: "Ôi bà ngoại, bà cho Hạ Hoa trăm đồng ? Đưa cho cháu, cháu mua đồ ăn."
Trần Hữu Đống là con của cô út, nhỏ một tuổi. Hồi nhỏ nó và cùng bà nuôi một năm, nghỉ hè cũng theo về làng.
Bà nội liền ngăn:
"Con , để Hạ Hoa . Ngoài tối, còn thể vấp ngã."
Hữu Đống , tiền mua đồ ăn là nó kéo chạy mất dạng. Tôi do dự, nhưng nghĩ dù chuyện gì cũng Hữu Đống đỡ đầu, nên theo nó .
Ấy thế mà mới chín giờ tối, nhà nhà trong làng đóng cửa chặt, ngay cả cửa hàng tạp hóa cũng đóng cửa.
Điều đó khiến nghi hoặc.
Dưới gốc cây liễu già trong làng lúc nào cũng bốc mùi hôi, mà Hữu Đống vẫn trèo lên chơi.
Tôi trèo, mua giấm nên về .
Không lâu , Hữu Đống mất tích. Khi tìm thấy, phát hiện Hữu Đống ai đó quấn bằng cành liễu giống cách gói bánh ú, ném lên chiếc thuyền đua rồng trong làng.
Trên cổ vết siết kéo đến tai.
Cả nhà náo loạn. ,Mẹ tin thì mắt đỏ, đánh túi bụi: "Đêm Đoan Ngọ, ai cho các con ngoài?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/banh-u-cua-ma-treo-co/chuong-2.html.]
Tôi đánh vì sợ cũng gặp nạn, nhưng làm gì.
"Cả nhà ơi, Hữu Đống ngoài buổi tối?" cô út bên cạnh đến hụt , suýt ngất.
Bác cả chỉ lặng lẽ hút thuốc, thở dài.
Tôi băn khoăn: tại và cô trách chúng ngoài tối? Không chính bà nội bảo chúng ngoài ?
"Đêm Đoan Ngọ, âm binh sẽ cử hành lễ đưa thịt bánh ú. Họ sẽ mang sợi dây của ma treo cổ hộ tống đến gốc cây liễu già để thiêu. Vì đêm Đoan Ngọ nhà nhà ngoài. Bởi vì nếu tối đường hoặc cạnh gốc liễu, họ sẽ ma treo cổ trúng, dụ dỗ tự treo cổ.
tối đó Hữu Đống leo lên gốc liễu. Thật là nghiệp chướng."
Bác cả xong, sống lưng lạnh toát. Hóa trong nhà vẫn tục lệ như và ai cũng . Vậy bà nội chắc chắn cũng .
Vậy bà vẫn sai mua giấm tối đó? Chẳng lẽ bà thật là ma treo cổ, thể tự g.i.ế.c nên nhờ ma khác g.i.ế.c ? Mà trớ trêu , c.h.ế.t là Hữu Đống?
"Chính bà nội sai chúng con ngoài mua giấm." Tôi tỉnh táo lập tức chỉ mặt bà nội.
cả nhà ai tin, thậm chí còn mắng dối.
Gặp chuyện làm ? Tôi hoảng sợ. Nếu bà nội tiếp tục tìm cách hại , dám chắc sẽ còn may mắn như .
Bỗng chợt nhớ: ban ngày khi luộc bánh, bà nội vẻ nhặt lên cái bánh mà bà định cho từ đất. Sau đó bà lén lút bỏ cái bánh chậu bánh, trộn lẫn với những cái khác.
Trong nhà chỉ Hữu Đống ăn thau bánh . Tôi vội kéo tay cô út:
"Cô ơi, Hữu Đống ban ngày ăn cái bánh mà bà nội đặc biệt gói cho cháu. Có khi nào bà nội g.i.ế.c Hữu Đống ?"
Tôi nghĩ: nếu bà nội g.i.ế.c thì cô thể tin; nhưng nếu bà g.i.ế.c con cô, cô chắc sẽ chùn.
Lần cô thật sự mắng . Tôi mừng vì cô để ý. Rốt cuộc ma treo cổ cũng bao giờ vô cớ để mắt ai.
"Âm long dẫn, cầm lái. Không ngờ biến ma treo cổ thành lái thuyền đua rồng, thú vị thật."
lúc đó, một ông lão ăn mày rách rưới xuất hiện bên bờ, thở dài xác Hữu Đống và Hữu Đống là cầm lái thuyền đua rồng.
Mẹ định bước lên hỏi thì cô út la lớn đuổi . Mẹ cô bất lực, còn bác cả và bố chỉ đành khiêng xác Hữu Đống về nhà .