Ôn Dĩ Đồng : "Dừng xe!"
Tô Kinh Thần sững sờ, lúc họ lái gần tám trăm mét .
"A Đồng, bây giờ thể ."
Ôn Dĩ Đồng nhíu mày: " !"
Những đó chắc chắn là đến để tiêu hủy bằng chứng, nếu bây giờ họ , đến đây, nơi chắc chắn sẽ còn gì nữa!
Khi đó, manh mối mà họ khó khăn lắm mới tìm sẽ đứt đoạn.
Vì , dù thế nào nữa, Ôn Dĩ Đồng cũng hôm nay.
"Tôi , cứ thả xuống ở đây, tự ."
Tô Kinh Thần ngờ cô kiên quyết như , mắt chớp động một lúc, cuối cùng vẫn nhanh chóng đầu xe.
"Tôi cùng em."
Ôn Dĩ Đồng mở miệng, định rằng thực cần mạo hiểm cùng cô.
lời cô còn kịp , Tô Kinh Thần mở lời : "Tôi sẽ thiếu lịch sự đến mức để em là một cô gái một ở nơi nguy hiểm như ."
Ôn Dĩ Đồng chút bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu.
Xe nhanh chóng trở .
Tô Kinh Thần nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, kéo gần cách giữa hai .
Ôn Dĩ Đồng giật , ngờ nắm tay .
Cô đầu , nhỏ: "Ở đây nguy hiểm, gần sẽ an hơn."
Lời khiến cô dường như thể phản bác, nhưng cô vẫn rút tay .
"Chỉ cần gần một chút là ."
Khóe miệng Tô Kinh Thần cong lên, hề cảm thấy thất vọng khó chịu vì cô rút tay .
Ôn Dĩ Đồng cẩn thận lên lầu, bức tường rỗng mà cô gõ lúc nãy giờ biến thành một cánh cửa đang mở.
Mắt cô sáng lên, cất bước định về phía đó.
Tô Kinh Thần kéo cô khi cô bước bước đầu tiên.
"Bên trong ."
Ôn Dĩ Đồng đương nhiên bên trong , nhưng nếu đợi bên trong mang hết đồ đạc , cô sẽ thể lấy bất kỳ thông tin nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-ve-doc-than-on-di-dong-giang-du-hanh-hoac-vu-thanh/chuong-283-se-khong-bo-roi-em-mot-minh.html.]
lúc , Ôn Dĩ Đồng đột nhiên nghĩ điều gì đó, lấy một chiếc máy trộm nhỏ từ túi xách của .
Một thích chơi chiêu trò đen tối, thì cô chỉ thể chuẩn nhiều hơn.
Kết quả ngờ thứ dùng cho Vương Hồng Trần.
Ôn Dĩ Đồng cầm máy trộm, từ từ dọc theo bức tường đến cửa căn phòng bí mật đang mở.
Cô hạ thấp trọng tâm, hít thở sâu vài .
Cô bố cục bên trong bây giờ thế nào, cô chỉ thể cố gắng thò đầu để rõ.
May mắn , những bên trong đều đang nhanh chóng di chuyển đồ đạc bàn ở phía bên , chú ý đến động tĩnh ở cửa.
Ánh mắt Ôn Dĩ Đồng rơi chiếc áo khoác đặt bàn inox, đặt máy trộm túi áo, ngoài , cô thể làm gì khác.
Cô rút lui ngoài, đối diện với Tô Kinh Thần.
"Em trong làm gì?"
"Tôi đặt máy trộm quần áo của họ ."
Cô cánh cửa phòng bí mật một nữa, : "Chúng thôi."
Lúc nãy cô thấy bên trong ít nhất năm .
Mà cô và Tô Kinh Thần chỉ hai , cô chỉ một chút võ mèo cào thôi.
Nhìn Tô Kinh Thần, vẻ cũng là một học giả thư sinh yếu ớt, chắc cũng đánh .
Tiếp tục ở đây, đợi đến khi những đó bước , họ chắc chắn sẽ gặp rắc rối.
Những tài liệu và hồ sơ đó họ đều dọn dẹp sâu bên trong, chỉ mười phút nữa là họ sẽ ngoài.
Ôn Dĩ Đồng chỉ thể dẫn Tô Kinh Thần rời khỏi nhà máy càng nhanh càng .
Xe lái khỏi cổng nhà máy, Ôn Dĩ Đồng ở ghế phụ, lấy tai kết nối với máy trộm.
bên trong im lặng .
Cô là đối phương lấy áo khoác, nhận điều gì đó .
Cô chỉ thể kiên nhẫn chờ đợi, cầu nguyện rằng thể một thông tin hữu ích.
Cho đến khi Tô Kinh Thần đưa cô về nhà, Ôn Dĩ Đồng vẫn thấy bất kỳ âm thanh nào bên trong.
Tâm trạng cô chút buồn bã, cảm thấy làm hỏng chuyện .
________________________________________