Bạn Trai Phản Bội, Cô Ôn Trở Về Độc Thân! - Ôn Dĩ Đồng & Giang Dự Hành & Hoắc Vũ Thành - Chương 1040: Ngày càng tiêu trầm

Cập nhật lúc: 2025-12-25 14:07:42
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Dĩ Đồng xuống xe, vẫy tay tạm biệt Giản Táp và Thẩm Thi Nghiên mới bước phòng khách.

Thấy cô về, dì Trương đón, mặt mang theo ý : "Cô Ôn về , cô ăn cơm ? Thiếu gia đang ở thư phòng, gọi xuống nhé?"

Ôn Dĩ Đồng lập tức nắm lấy cổ tay bà, chút căng thẳng: "Không cần làm phiền , về phòng luôn là ."

Hôm nay cô vui, ăn một bữa tối đối với cô cũng chẳng là gì.

tâm trạng vui vẻ cắt ngang vì Hoắc Vũ Thành.

lên lầu, lúc ngang qua thư phòng thì bước chân khựng .

Cánh cửa gỗ thịt dày nặng đóng chặt, thấy bất kỳ âm thanh nào bên trong.

vài giây, cuối cùng vẫn lặng lẽ về phòng .

Không lâu khi cô đóng cửa phòng, cửa thư phòng từ bên trong mở .

Hoắc Vũ Thành ở cửa, ánh mắt hướng về cánh cửa phòng đóng , trong đôi mắt sâu thẳm chứa đựng ngàn vạn cảm xúc, cuối cùng biến thành một mảng u tối.

mà thật sự .

Không cố gắng bỏ trốn, mượn cớ trì hoãn, thậm chí... cũng đến mặt cố ý "kể công".

Giống như cô chỉ ngoài một chuyến bình thường, đến giờ thì tự nhiên trở về nhà.

Chữ "nhà" khiến Hoắc Vũ Thành ngẩn .

Anh cảm thấy nơi là nhà của và Ôn Dĩ Đồng ?

Anh khẩy một tiếng, đóng mạnh cửa thư phòng, ngăn cách thứ bên ngoài, cứ như thể từng về, cũng chẳng hề để tâm.

Hoắc Vũ Thành bắt đầu sớm về khuya, thậm chí khi cả ngày cũng về.

Trong căn biệt thự rộng lớn chỉ còn Ôn Dĩ Đồng và vài giúp việc.

Trước đây tình trạng từng xuất hiện, lúc đó Ôn Dĩ Đồng mừng vì về, bởi vì ít nhất cần lúc nào cũng đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của .

Cũng cần lo lắng liệu sai một câu khiến buông lời ác ý với .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-ve-doc-than-on-di-dong-giang-du-hanh-hoac-vu-thanh/chuong-1040-ngay-cang-tieu-tram.html.]

, tại , Ôn Dĩ Đồng cảm thấy căn biệt thự to lớn trở nên trống trải và cô tịch lạ thường.

Dù trong nhà dì Trương và mấy giúp việc ở cùng cô, cô vẫn cảm thấy cô đơn.

Giản Táp và Thẩm Thi Nghiên tuy sống ở biệt thự bên cạnh, nhưng cũng ngày nào cũng đến cửa chơi cùng cô.

Vì hai , cứ để họ ở ngoài, trong lòng Ôn Dĩ Đồng cũng thấy áy náy.

Lúc họ đến, Ôn Dĩ Đồng chỉ thể một ghế sofa xem tivi, những chương trình ồn ào đầy tiếng , nhưng cô xem thế nào cũng đầu.

Ban ngày, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất khổng lồ, khiến trong phòng ấm áp một mảng, nhưng Ôn Dĩ Đồng vẫn mặc quần dài áo dài tay, cảm thấy ớn lạnh.

Ôn Dĩ Đồng dù ở cũng yên tĩnh đến mức thể thấy tiếng tim đập và tiếng thở của chính .

Người giúp việc trong nhà làm việc, cũng thể cứ mãi trò chuyện với cô.

Cô tìm trong thư phòng của Hoắc Vũ Thành vài cuốn sách , nhưng xem chẳng bao lâu thấy mắt cay xè, tâm trí cũng sớm bay xa.

Xem tivi , sách cũng xong, cô thậm chí bắt đầu học làm đồ thủ công theo các video tivi, nhưng vẫn thể lấp đầy trái tim trống rỗng, ngược càng lúc càng lạc lõng.

Cuối cùng, cô dựa ghế sofa, thở dài từng cơn, trong ánh mắt cũng chẳng còn chút ánh sáng nào.

Dì Trương lặng lẽ thu hết tất cả mắt, bà bưng chiều đặt lên bàn phòng khách, thấy Ôn Dĩ Đồng bên cửa sổ.

Trong tay cô cầm một cuốn sách, ánh mắt thất thần rơi bãi cỏ xanh mướt trong sân, mà cuốn sách đó lâu lật trang.

Dì Trương tới, nhẹ nhàng đặt chiếc tách sứ tinh xảo xuống cạnh tay cô, giọng nhẹ nhàng, sợ làm cô giật : "Cô Ôn, nếm thử hoa mới về , tác dụng an thần đấy."

Ôn Dĩ Đồng hồn , mỉm với bà: "Cảm ơn dì Trương."

tách mặt, nhưng ngay cả hứng thú uống một ngụm cũng , vài giây bắt đầu ngẩn bãi cỏ.

Dì Trương do dự một chút, vẫn chọn rời mà mở lời: "Cô Ôn, dạo cảm thấy ở trong biệt thự buồn chán ?"

Luôn ở một , quả thực dễ sinh tâm trạng .

Huống chi là tình cảnh ép nhốt ở đây như Ôn Dĩ Đồng hiện tại.

Ôn Dĩ Đồng rũ mi mắt, đầu ngón tay vô thức siết chặt trang sách trong tay: "Cũng bình thường ạ, thật sắp quen ."

Cô ngừng một chút, lẩm bẩm: "Dù cũng chẳng thể ngoài..."

Loading...