Suy nghĩ một lát, Ôn Dĩ Đồng hỏi:
“Anh giúp thế nào?”
“Rất đơn giản, chỉ cần khi đến, cô thể hiện là nỡ rời xa , yếu ớt, mềm như cỏ gió, cầu xin chấp nhận điều kiện của là .”
Hách Minh Huyền thấy cô nhẹ giọng , rằng cô chùn bước.
Hắn tiếp tục:
“Ôn Dĩ Đồng, chỉ mới giúp cô. Tôi thể giúp cô và rời khỏi Vân Thành thành công, tất cả những xung quanh cô, đều thể sắp xếp thỏa.”
Dù cũng là nhà Hách, tuy thể so với Hách Vũ Thành, nhưng cũng vô năng.
Trái tim Ôn Dĩ Đồng dậy sóng dữ dội, cô thực sự bắt đầu cân nhắc nên đồng ý với Hách Minh Huyền .
Đây lẽ là cơ hội nhất để cô rời khỏi Hách Vũ Thành, nếu bỏ lỡ… cô liệu còn cơ hội nào khác .
, thật sự giữ lời giúp cô rời ?
Hơn nữa, Hách Vũ Thành sẽ vì cô mà chấp nhận điều kiện của Hách Minh Huyền ?
Cô nghĩ mãi cũng thấy điều đó bất khả.
Cô , hỏi:
“Nếu vốn chẳng quan tâm đến thì ?”
Giờ ghét cô đến , mặc dù Hách Minh Huyền sẽ đưa điều kiện gì, nhưng cô cảm thấy khả năng Hách Vũ Thành đồng ý thấp.
Nghe , Hách Minh Huyền cô bất lực:
“Nếu quan tâm, thì chịu thôi, cô Ôn. Hợp tác của chúng dựa nguyên tắc đôi bên cùng lợi. Nếu cô giá trị, cũng mất công giúp cô, đúng ?”
Ôn Dĩ Đồng như rơi xuống hố băng, cô hiểu .
Một khi Hách Vũ Thành quan tâm đến cô, Hách Minh Huyền sẽ thực hiện lời hứa giúp cô rời .
“ chắc cũng giờ ghét đến mức nào!”
Hôm đó trong thư phòng, suýt bóp c.h.ế.t cô.
Trong mắt Hách Minh Huyền thoáng hiện phức tạp:
“Không tình yêu, hận?”
Nói xong, về phía cửa phòng.
Trước khi rời , Ôn Dĩ Đồng thật lâu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-thanh-doc-than-on-di-dong-hach-vu-thanh/chuong-939-anh-ay-den-roi.html.]
“Nghỉ ngơi cho , chờ đến. Có lẽ cô nên cầu nguyện một chút, cầu sẽ tới cứu cô.”
Cửa phòng khép , Ôn Dĩ Đồng chiếc giường mềm mại, nhưng cảm giác như con thuyền trôi biển, bến bờ, một con sóng cũng thể lật úp.
Hách Minh Huyền ngoài phòng, bật một điếu thuốc, ban công ngắm cảnh vật bên ngoài.
Hắn tính toán thời gian, với thực lực của Hách Vũ Thành, chắc chẳng mấy chốc sẽ đến.
Nếu tới, đồng nghĩa thực sự quan tâm đến Ôn Dĩ Đồng.
Ôn Dĩ Đồng là lá bài duy nhất Hách Minh Huyền thể dùng để thương lượng với Hách Vũ Thành, nếu điều thất bại, cũng còn cơ sở gì để đối đầu với họ.
Vì , chỉ là để Ôn Dĩ Đồng cầu nguyện Hách Vũ Thành tới, mà thực chất, chính cũng đang cầu nguyện.
Thời gian trôi chậm, bầu trời bên ngoài cũng dần tối .
Dù ở cùng một gian, Ôn Dĩ Đồng và Hách Minh Huyền đều hồi hộp, lo lắng chờ Hách Vũ Thành xuất hiện.
Ôn Dĩ Đồng từng nghĩ, ngày háo hức chờ đợi sự xuất hiện của Hách Vũ Thành.
Quả thật, đời khó lường.
Cuối cùng, khi ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn che phủ, Hách Minh Huyền thấy tiếng động cơ xe từ gần đó.
Đôi mắt lóe sáng, dậy khỏi ghế mây, rõ chiếc xe đến là chiếc Maybach của Hách Vũ Thành, mới vui mừng bước phòng Ôn Dĩ Đồng.
“Anh đến , chuẩn .”
Ôn Dĩ Đồng vẫn nguyên giường, , tim cô như nhảy một nhịp.
Hách Vũ Thành thực sự tới!
Hách Minh Huyền lệnh trói dây cô , dẫn cô xuống tầng, cho ghế đối diện cửa chính, giả vờ thư thái sofa.
Bảo vệ của phía Ôn Dĩ Đồng, tay cầm một chiếc vali da đen.
Ôn Dĩ Đồng thở dồn dập, dù Hách Minh Huyền chào hỏi, cô vẫn thể tránh khỏi sự căng thẳng.
Cô khi nào bảo vệ phía sẽ làm gì , cảm giác như con cừu non chờ mổ.
Hách Vũ Thành gõ cửa, mà dùng sức đá mạnh cánh cửa, “bụp” một tiếng, bụi bay tứ tung.
Biệt thự lâu năm ai ở, cửa lâu ngày mục, cú đá làm nó rung lắc.
Hắn đá thêm một cú nữa, cánh cửa đổ sập.
Anh Hách Minh Huyền sofa, Ôn Dĩ Đồng run rẩy trói ghế, mặt tái mét.
“Hách Minh Huyền, mày thấy sống lâu quá ?”