Một giờ , Ôn Dĩ Đồng nhận điện thoại từ Ngô lão gia.
Giọng lão chút bất lực, pha chút thận trọng:
“Dĩ Đồng, Chấn Hồng tới tìm .”
Ôn Dĩ Đồng siết chặt điện thoại, “Ông nội, ông cũng xin khoan hồng cho Ngô Cẩm ?”
Bên im lặng lâu, cuối cùng chỉ một tiếng thở dài.
“Cẩm tử đó… đúng là nuông chiều hư hỏng, nhưng Dĩ Đồng, cô dù cũng là em họ con, là huyết mạch của nhà họ Ngô. Đưa cô nước ngoài, về, hình phạt làm con nguôi giận ?”
Ôn Dĩ Đồng nhắm mắt, lòng dấy lên muôn vàn cảm xúc.
Cô hiểu nỗi khó xử của ông nội, nhưng nghĩ đến ánh mắt kinh hãi của Tần Vũ và vết thương cánh tay , cô thể dễ dàng tha thứ cho Ngô Cẩm.
Kể từ khi Ngô Cẩm đến Vân Thành, cô luôn chống đối cô.
Không chỉ vì Hách Vũ Thành, mà còn tranh đua với cô, dù cô nhiều với Ngô Cẩm rằng so đo, đối phương vẫn buông tha.
Tất cả đều là của Ngô Cẩm, nhưng ông nội tuổi cao, giọng ông khàn , cô cuối cùng cũng nhẹ nhàng mở lời:
“Ông nội,nể tình ông mở lời, con thể đồng ý khởi tố Ngô Cẩm, nhưng cô trị liệu tâm lý, và ít nhất năm năm về nước. Nếu vi phạm, con sẽ cho cô thêm cơ hội nào nữa.”
Cơ hội bao giờ là vô hạn.
Với Ngô Cẩm, Ôn Dĩ Đồng hạ thấp cả nguyên tắc lẫn giới hạn của .
Nếu ông nội trực tiếp xin, cô cũng bao giờ nhượng bộ.
Ngô lão gia , thở dài nhẹ nhõm:
“Cảm ơn con, Dĩ Đồng, ông nợ con một ân tình.”
Cúp điện thoại, Ôn Dĩ Đồng bên cửa sổ, mắt đen sâu hun hút.
Cô việc Ngô Cẩm tay g.i.ế.c liên quan đến Hội U Minh , nhưng giờ Ngô Cẩm nước ngoài, thì đối thủ duy nhất cô cần đối phó chỉ còn Hội U Minh.
Trong lúc suy tư, điện thoại reo, là tin nhắn từ Hách Vũ Thành:
【Trần Vũ Ngô Cẩm nước ngoài, là Ngô Chấn Hồng mua vé cho cô .】
Ôn Dĩ Đồng tin nhắn, xoa trán:
【Tôi , ông nội với .】
Hách Vũ Thành ngay lập tức gửi thêm tin nhắn:
【Muốn tha cho cô ?】
Tin nhắn khiến tim Ôn Dĩ Đồng chùng xuống.
【Ừ, cô sẽ nước ngoài, năm năm về.】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-thanh-doc-than-on-di-dong-hach-vu-thanh/chuong-759-dau-oc-chi-nghi-den-tinh-yeu.html.]
Lần Hách Vũ Thành thêm gì, chỉ trả lời ngắn gọn:
【Được.】
Ngày hôm , Ngô Chấn Hồng mua vé máy bay sang nước ngoài cho Ngô Cẩm trong đêm. Sáng sớm, cô theo đúng lịch trình, lên chuyến bay Úc.
Ôn Dĩ Đồng tiễn, cũng bao giờ ý định tiễn, cô chỉ cần Ngô Cẩm lên máy bay và cất cánh thành công là đủ.
Ôn Dĩ Đồng vẫn canh bên giường bệnh của Khương Đường. May mắn là đến buổi chiều, đôi mắt vốn luôn khép chặt của cô mới từ từ mở .
Cô quen với ánh sáng bên ngoài, đưa tay che, Ôn Dĩ Đồng lập tức chạy đến cửa sổ kéo rèm .
“Em cảm thấy thế nào, chứ?”
Khương Đường Ôn Dĩ Đồng dịu dàng như một chị cả, môi vẫn tái, khẽ động:
“Ừm, kế hoạch của chị thành công ?”
Ôn Dĩ Đồng xuống bên giường, gật đầu:
“Rất thành công, nhờ em giúp.”
Nếu Khương Đường, giường bệnh bây giờ chắc chắn là cô.
“Đây là việc em nên làm, là công việc của em.”
Khương Đường lắc đầu, thấy hy sinh gì, từ khi nhận lời Ôn Dĩ Đồng chuẩn tinh thần rằng thể sẽ chết.
Ôn Dĩ Đồng gương mặt tái nhợt của cô, nhấn chuông gọi y tá.
Y tá và bác sĩ khám , rằng cô thoát khỏi nguy hiểm, thể chuyển sang phòng bệnh thường.
Khi Khương Đường đưa phòng bệnh thường, Ôn Dĩ Đồng :
“Số tiền hẹn, thể chuyển tài khoản em ngay, em cho ID tài khoản .”
Trong mắt Khương Đường lóe lên niềm vui, cô cho cô một dãy .
Ôn Dĩ Đồng kiểm tra chủ tài khoản, khẽ nhíu mày:
“Trên tên là Hạ Quân Thiên ?”
Khương Đường yếu ớt gật đầu:
“Ừ, là bạn trai , tiền ngay từ đầu định đưa cho .”
Bạn trai?
Ôn Dĩ Đồng ngạc nhiên, hợp tác giữa cô và Khương Đường, tiền là một triệu.
Nếu Khương Đường gặp nguy hiểm và chết, cô sẽ trả thêm mười triệu, coi như mua mạng cô .
giờ cô đưa một triệu cho bạn trai?