Giản Tát đặt cốc dùng một xuống, cô thở dài:
“Thật cũng gì, chỉ là thấy cuộc sống vô vị, ngoài tiền , giờ chẳng còn gì cả!”
Cô ngửa mặt thở dài, trông thật phiền muộn.
Ôn Dĩ Đồng mừng vì hôm nay quán đông, nếu câu , chắc chắn sẽ làm mất lòng nhiều .
“Tát Tát, nghĩ là cần một mối tình ?”
Bao năm nay, Giản Tát từng bạn trai, luôn một , đơn độc.
Ai ngờ Giản Tát suýt nữa sặc bia uống.
Cô kinh ngạc Ôn Dĩ Đồng, đưa tay chỉ mũi :
“Ai cơ? Là ? Cậu cần yêu ??”
Điều đó thể!
Trên đời , ngay cả khi tất cả phụ nữ khác c.h.ế.t hết, cô cũng bao giờ yêu một đàn ông.
“Yêu nghĩa là kết hôn, quan hệ hợp cũng thể dừng bất cứ lúc nào mà.”
Ôn Dĩ Đồng đang chân thành đưa lời khuyên.
Vì một lý do, Giản Tát luôn tránh tình cảm.
Những vết thương theo thời gian lành, ngược trở thành xiềng xích trói cô.
Để bước , cần nhiều dũng khí.
thể bỏ mặc, nếu , vết thương chỉ nhiễm trùng lành, xé , cứ thế lặp lặp .
Quá mệt mỏi.
Trong mắt Giản Tát lóe lên một chút u tối, nhưng nhanh chóng trở bình thường, :
“Ôi, Dĩ Đồng, kỹ , còn nam tính hơn đàn ông chứ, mấy ông đàn ông gặp còn thua xa, chuyện yêu đương đời cũng xảy với !”
Ôn Dĩ Đồng mím môi, thấy cô thêm, cũng nhắc gì nữa.
Giản Tát bỗng nhớ điều gì, lấy điện thoại , mở trang hot search, đưa cho Ôn Dĩ Đồng xem:
“À, còn một chuyện nữa, xem chồng cũ , thật hài hước, cả đêm ngủ bên lề đường, còn lấy mất thắt lưng, c.h.ế.t luôn!”
“Dĩ Đồng, từ khi rời xa , càng ngày càng tệ, nghĩ trở thành Giang thiếu là công sức của , nhưng thật tất cả đều là nhờ hỗ trợ phía . Anh thật mù quáng mới nghĩ là dựa dẫm , một kẻ ăn bám.”
Ôn Dĩ Đồng bình thản, khi chủ quán mang đồ ăn , cô đưa cho Giản Tát đôi đũa:
“Đừng nhắc đến rác rưởi, ăn lúc nóng .”
Nhắc tới Giang Dự Hành chỉ làm mất khẩu vị.
Hai ăn khen quán vẫn ngon như xưa.
Khoảng mười mấy phút , khi ăn một nửa, giờ cơm, khách quán ngày càng đông, gần như bàn đều kín chỗ.
Ngay khoảnh khắc đó, chiếc bàn trống bên cạnh Ôn Dĩ Đồng cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-thanh-doc-than-on-di-dong-hach-vu-thanh/chuong-143-khong-nhac-rac-ruoi.html.]
Cô vô thức liếc sang, thấy một bóng dáng quen thuộc.
Ôn Dĩ Đồng ngạc nhiên khi thấy Hách Vũ Thành đối diện, quên cả gắp miếng thịt đũa.
Trong một thành phố lớn như Vân Thành, quán bình dân nơi nổi tiếng, gặp ?
Chẳng lẽ trùng hợp đến …?
Ôn Dĩ Đồng định mở miệng, chủ quán, đội tạp dề, .
Nhìn thấy Hách Vũ Thành, bà mỉm chào:
“Đến , vẫn như cũ ?”
“Như cũ?”
Nghe , chắc tới quán, nếu với lượng khách nhiều , làm chủ quán nhớ sở thích.
Vậy là thật sự trùng hợp ?
Hách Vũ Thành gật đầu cảm ơn chủ quán, giọng điệu nhẹ nhàng, hề giữ dáng vẻ tổng giám đốc.
Dù mặc bộ vest Ý, ăn trong quán bình dân, thật… gần gũi đến lạ.
Chủ quán , hừ một tiếng, Hách Vũ Thành mới sang Ôn Dĩ Đồng đang :
“Thật trùng hợp.”
Chỉ hai từ nhẹ nhàng, khiến ánh mắt chủ quán cũng chuyển từ sang Ôn Dĩ Đồng.
“Ôi, các quen ? Thật duyên, hai đều là khách quen ở đây, ngờ quen . Nếu quen, chung bàn, giờ khách đông, chỗ chật.”
“Nếu ghép bàn cũng , cứ ăn riêng !”
Bà chủ ngại ngùng, nhưng vẫn chút kỳ vọng, chỉ là gợi ý chứ ép buộc.
Hách Vũ Thành bình thản, vẻ như quan tâm:
“Không , tuỳ cô Dĩ Đồng thôi.”
Ôn Dĩ Đồng hôm nay một , liền hỏi Giản Tát:
“Tát Tát, thấy ?”
Giản Tát thấy Hách Vũ Thành, dáng cao ráo, lịch lãm, cách hành xử.
Cô cũng nhớ cuộc trò chuyện đó của Ôn Dĩ Đồng với , chắc là đồng hành trong nghiên cứu suốt nửa năm qua.
Có thể… là yêu tiếp theo của Dĩ Đồng?
Vì hạnh phúc của bạn , cô mắt sáng lên, đầy vẻ tò mò:
“Tớ đồng ý!”
Bạn cô gật đầu, Ôn Dĩ Đồng cũng do dự nữa, với chủ quán:
“Vậy chúng cùng bàn.”
Bàn ba mặt còn trống, Hách Vũ Thành bên cạnh còn của Ôn Dĩ Đồng.