Tô Bối Nhĩ đến cửa hàng để ăn tráng miệng.
Không ngờ gặp Ôn Dĩ Đồng.
Nhớ chuyện , cô nhăn mày, ngờ Ôn Dĩ Đồng may mắn tránh một kiếp nạn, nhưng , may mắn sẽ còn về phía cô nữa!
“Tôi đang chuyện với cô, cô thấy ? Dừng ngay!”
Ôn Dĩ Đồng đầu, thấy Tô Bối Nhĩ tới, vẻ kiêu ngạo, mắt đầy khinh bỉ. Cô liếc túi xách trong tay Dĩ Đồng, khinh khỉnh hừ một tiếng.
“Ôn Dĩ Đồng, cô thật giỏi thật đấy, giờ thì tiêu tiền phung phí, tiền của khác, thấy thích là chi tiêu, ? Những thứ trong cửa hàng rẻ !”
“Chắc là khi còn bên Dự Hành, cô lén lút cặp kè với khác ? Vô liêm sỉ như mà còn dám giả vờ thanh cao mặt chúng , đúng là làm… …”
Ôn Dĩ Đồng vẻ mặt méo mó của Tô Bối Nhĩ, nghĩ thầm: hôm nay ngoài thật xui xẻo.
Nghe xong những lời , cô giữ ý, giơ tay tát thẳng hai cái mặt cô .
Trong con hẻm chật hẹp, tiếng tát vang rõ mồn một.
Tô Bối Nhĩ rối bù tóc, che mặt, mắt rực lửa:
“Ôn Dĩ Đồng, cô dám đánh !”
“Sao, đánh cô còn chọn thời gian ? Tô Bối Nhĩ, thật nực , đóng vai thông minh, hết nên giấu cái máy ghi âm trong túi . Cô nghĩ mấy lời thể moi gì từ miệng ?”
Tô Bối Nhĩ ngờ cô thấu ngay rằng đang ghi âm. Cô đuổi đây, định khiêu khích để Dĩ Đồng thừa nhận danh tính.
Ai ngờ đối phương chẳng những mắc bẫy mà còn đánh!
Cô chịu thừa nhận, nghiến răng :
“Ai ghi âm hả? Ôn Dĩ Đồng, chắc cô đang lo sợ đấy chứ!”
Ôn Dĩ Đồng lạnh lùng hừ một tiếng:
“Tô Bối Nhĩ, cô thông minh hơn một chút so với , nhưng… vẫn ngu thôi.”
Cô bao giờ coi Tô Bối Nhĩ là đối thủ thực sự, vì cô thật sự khôn ngoan.
Không là vì gia đình bảo vệ quá mức ở F Quốc, do gen bẩm sinh khiếm khuyết, chung đối đầu với cô , Dĩ Đồng xem đó là một sự sỉ nhục đối với bản .
“Lần tính kế khác, nên khám khoa thần kinh , đầu óc cô thiếu một sợi dây, cấu tạo khác bình thường.”
Nghe những lời nhục mạ , Tô Bối Nhĩ run lên vì giận.
“Ôn Dĩ Đồng, đồ khốn nạn, ai cho cô quyền với như !”
Nói xong, cô định lao đánh Dĩ Đồng. May mà Dì Lưu phản ứng nhanh, đẩy cô phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-thanh-doc-than-on-di-dong-hach-vu-thanh/chuong-137-cac-nguoi-lam-hong-do-cua-toi.html.]
“Cô định làm gì với cô Ôn đây?”
Dì Lưu dạng , lực mạnh.
Tô Bối Nhĩ trượt một bước, tức giận hét lên:
“Người , mau đây!”
Chỉ trong nháy mắt, từ phía tối ló hai đàn ông mặc vest đen.
Tô Bối Nhĩ cuối cùng cũng lộ vẻ tự mãn.
Hôm nay, cô xem Ôn Dĩ Đồng còn may mắn như .
“Đánh cô đến c.h.ế.t ! Cào xước mặt cô .”
Cô xem, nếu khuôn mặt hủy, phụ nữ còn “quyến rũ” ai .
Hai gã đàn ông bước tới gần.
Ôn Dĩ Đồng nhíu mày, góc khuất phía .
Tình huống giờ thật rắc rối.
Cô nghiến răng, Dì Lưu:
“Dì Lưu, dì .”
Dì Lưu thấy hai đàn ông bất ngờ xuất hiện cũng giật .
Vừa bảo vệ Dĩ Đồng, cố gắng lý với Tô Bối Nhĩ:
“Này cô gái, hôm nay là của cô, bây giờ còn gọi thêm tới, chẳng làm chuyện càng nghiêm trọng !”
Tô Bối Nhĩ Dì Lưu:
“Lúc nãy các đánh ? Sao còn lý với cô , động tay chứ!”
Dì Lưu giật :
“Đây là xã hội pháp trị, hành động của các cô là vi phạm pháp luật. Nếu cô còn ngoan cố, sẽ gọi tới! Ai đó, cứu !”
“Đồ c.h.ế.t tiệt, câm miệng! Tấn công cô !”
Hai gã đàn ông tiến lên, túi quà trong tay Dì Lưu giật bay.
Chiếc trâm cài nhỏ mà Dĩ Đồng tặng bà rơi xuống nền xi măng, vỡ làm đôi.
Dì Lưu sững, từng chữ từng chữ :
“Các … làm hỏng đồ của ?”