Giang Dự Hành lấy tay ôm chặt lấy sống mũi, đau đến nỗi mặt nhăn nhó, trong mắt còn thoáng qua một tia giận dữ.
Hắn túm lấy cổ áo của Giản Tát, nghiến răng mắng:
“Đm… con ch.ó ở chui thế ?!”
Vừa , định giơ tay đánh .
Giản Tát lùi nửa bước, huýt sáo một tiếng — chỉ thấy mấy đàn ông mặc vest đen cao to lực lưỡng từ phía bước , sải chân mạnh mẽ ngay lưng cô.
Tất cả đều cao 1m90, ánh mắt sắc bén như dao, khí thế áp đảo.
“Bọn họ đều là quán quân tán thủ quốc đấy, Giang tổng, khuyên nên suy nghĩ kỹ khi tay.”
Giản Tát nhướng mày, gương mặt tràn đầy thách thức.
Đùa ? Cả quán bar là địa bàn của cô.
Nếu để đánh ngay sân nhà, cô còn mặt mũi nào lăn lộn trong giới nữa?
Quả nhiên, khi mấy là dân tán thủ chuyên nghiệp, Giang Dự Hành lập tức buông lỏng nắm đấm, dám hành động liều lĩnh.
Ánh mắt cay độc sang Ôn Dĩ Đồng, trong mắt đầy sự khinh bỉ và phẫn nộ.
“Ôn Dĩ Đồng, cô đúng là hèn hạ!
Lượn lờ giữa đám đàn ông, khác gì một con hồ ly tinh rẻ tiền!”
Nghe , Ôn Dĩ Đồng chỉ cảm thấy đúng là tài… bịa chuyện.
mà… cô ở bên ai thì liên quan gì đến ?
Ôn Dĩ Đồng khẽ bật , dựa hẳn vai Giản Tát một cách tự nhiên:
“Tôi ở với ai… hình như liên quan gì đến , Giang ?
Anh là ai của ?”
Giang Dự Hành tức tối ôm mũi, giọng nghiến chặt:
“Được lắm, Ôn Dĩ Đồng… cho cô cơ hội, là cô liên tục khiêu khích , đừng hối hận!”
Giản Tát đảo mắt một vòng, hiệu cho đám vệ sĩ lưng.
Mấy đàn ông cao to liền tiến lên một bước — ý tứ quá rõ: nếu Giang Dự Hành còn dám làm càn, họ sẽ động tay ngay lập tức.
Giang Dự Hành dọa đến mức suýt ngã, cuối cùng đành nuốt cục tức, hung hăng trừng mắt liếc Ôn Dĩ Đồng một cái, bỏ .
Nhìn chạy trối chết, Giản Tát khoanh tay hất cằm, mặt mày sảng khoái vô cùng:
“Sao hả, lợi hại ?”
Ôn Dĩ Đồng nở nụ tươi rói:
“Sát khí ngút trời luôn! Có ở bên cạnh, ai mà dám bắt nạt nữa chứ.
À đúng , mấy bảo vệ của thật sự đều là quán quân tán thủ ?”
Giản Tát ha hả:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ban-trai-phan-boi-co-on-tro-thanh-doc-than-on-di-dong-hach-vu-thanh/chuong-119-du-ca-the-gioi-chet-het-cung-se-khong-o-ben-han.html.]
“Thực là tuyển ở chợ lao động thôi, đúng là bọn họ tập võ, nhưng chủ yếu là… cơ bắp , thấy ngầu .”
“Chợ lao động…?”
Ôn Dĩ Đồng trợn tròn mắt, nên — chỉ Giản Tát mới nghĩ cách tuyển vệ sĩ kỳ lạ như !
“À đúng , Đồng Đồng, ngày mai rảnh ?” – Giản Tát đột nhiên hỏi.
Ôn Dĩ Đồng ngẩng đầu:
“Có chuyện gì ?”
Giản Tát gật đầu:
“Cũng gì to tát. Ngày mai là sinh nhật ông nội , rủ chọn quà cùng.
Cậu đấy, con gái tụi mua sắm bạn cùng sẽ vui hơn.
Với … ông nội cũng nhớ .”
Ôn Dĩ Đồng xong lập tức gật đầu:
“Có rảnh chứ! Mình một cửa hàng hợp để chọn quà tặng lớn tuổi, ngày mai dẫn , đảm bảo ông cụ thích luôn!”
“Tốt, hẹn 10 giờ sáng nhé, gặp về!”
Tối hôm đó, rượu uống cũng đủ , cũng đánh, giận cũng xả, tâm trạng Ôn Dĩ Đồng nhẹ bẫng.
Về đến nhà, cô tắm hát, leo lên giường ngủ ngon lành — để ý Hách Vũ Thành vẫn còn bận ở công ty về.
Sáng hôm , Ôn Dĩ Đồng trang điểm nhẹ, bước phòng khách đúng lúc Hách Vũ Thành đang ăn sáng.
Anh ngước mắt cô — tinh thần cô hôm nay tràn đầy, khuôn mặt xinh rạng rỡ khiến ánh mắt tối .
“Cuối tuần mà cũng ngoài hẹn hò ?”
“Không hẹn hò, nhưng đúng là ngoài gặp .”
Cô nhấp một ngụm sữa, thản nhiên đáp.
“Với đàn ông ? Là Giang Dự Hành?”
Hách Vũ Thành ghế, tay cầm tách cà phê đen, giọng hờ hững, nhưng từng chữ khiến mà đánh.
Vừa thấy cái tên đó, bụng Ôn Dĩ Đồng như lộn ngược.
Cô buông muỗng, nhướn mày :
“Trời thế , đừng phá tâm trạng của từ sáng sớm.
Cho dù cả thế giới c.h.ế.t hết, cũng tuyệt đối bao giờ hẹn hò với Giang Dự Hành.”
Nói xong, cô đeo túi xách, bước khỏi cửa.
Hách Vũ Thành vẫn tại chỗ, khẽ cong môi, khóe miệng lộ một nụ rõ là vui .
Bên cạnh, giúp việc tròn mắt khó hiểu:
“Cô cả thế giới c.h.ế.t hết… thì chẳng thiếu gia cũng c.h.ế.t …? Sao thiếu gia còn nhỉ…?”