Ôi, bạn Phương Kình cũng thật là vất vả quá !
Lòng thương cảm mà dành cho bạn tăng thêm 99+.
Là bạn cùng bàn của Phương Kình, giúp bạn nhiều hơn nữa.
“Đừng lo, tuần , sẽ cho bạn một câu trả lời thỏa đáng!”
Phương Kình thấy thì bỗng dưng ngẩng phắt đầu lên, bằng đôi mắt sáng rực.
Tôi gật đầu với vẻ bí ẩn. Cứ giao chuyện nhỏ cho !
Tôi bận rộn cả cuối tuần. Đến thứ Hai, lên đường với sự tự tin tràn đầy. Đương nhiên, quên mang bốn chai nước.
Vừa khỏi khu chung cư, quả nhiên, gặp Phương Kình. Hình như khi thấy hai chai nước tay , đôi mắt vốn tràn đầy niềm hy vọng của bạn tối sầm .
Chắc là ảo giác thôi.
Tôi nhét chai nước lòng Phương Kình một cách thành thạo, rảnh tay mà lấy vũ khí bí mật của từ trong cặp.
Đó là một tấm thẻ nhỏ.
Mắt Phương Kình bừng lên hy vọng. Bạn đón lấy một cách cẩn thận, kỹ thì thấy đó rõ ràng: “Thu mua phế liệu: TV, máy giặt, chai nhựa, thùng giấy cũ. Số điện thoại liên hệ: 1998008820”.
“…”
“Phương Kình, bạn thế?!” Mừng đến ngất ? Tôi chạy đến mấy điểm thu mua, tìm nơi trả giá cao nhất đấy!
Chai nhựa chất đầy đến mức chứa nữa mà bán thì chắc chắn là vì tìm kênh thu mua hời.
Tôi còn tiện thể bán luôn tất cả chai nhựa rỗng mà cả nhà tích góp trong dạo trong một , thu hoạch 12 đồng quý giá.
Tôi đưa cho Phương Kình một tờ tiền mười đồng và hai đồng xu một đồng một cách trịnh trọng: “Bạn Phương, con cách linh hoạt chứ!” Mau bán hết chai nhựa rỗng nhà bạn !
Kể từ ngày cho Phương Kình điện thoại nhặt ve chai, bạn còn nhắc đến chuyện nhà còn chứa nổi nữa. Chắc chắn là học theo - bán hết đồ ve chai .
Thế là hai chúng vẫn cứ như thường lệ - mỗi hai chai nước.
chẳng bao lâu , mang xuể nữa, lí do là trong lớp một học sinh chuyển trường đến, còn mang cho hai chai.
Khi xuất hiện một cách khó nhọc với sáu chai nước tay, đồng tử của Phương Kình giãn to, nhưng bạn luôn hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ nhận lấy bốn chai nước, giúp giảm bớt gánh nặng.
Khi đến lớp, kịp đặt cặp sách xuống, chỉ nhanh chóng tống khứ hai chai nước .
Sau khi đặt nước lên bàn Châu Dương - mới chuyển đến - mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa , thấy Phương Kình đang chằm chằm hai chai nước đó, vẻ mặt như sắp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ban-cung-ban-len-lut-nhat-ve-chai/chuong-3.html.]
Tôi định hỏi bạn làm , bạn đỏ hoe mắt, với trong ấm ức với giọng điệu nghẹn ngào:
“Hạ Ngữ, bạn thể đưa nước của cho khác!”
Phương Kình gào lên làm ngớ , hai chai nước vẫn đủ để bạn uống ?
lúc đó, Châu Dương đến, cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng . Cậu thấy nước bàn thì giật giật khóe miệng, như như : “Cảm ơn cô nhé, Hạ-Ngữ.”
Tôi đập mạnh lên vai một cái: “Không gì!”
Đến giờ bài buổi sáng, vội vàng chuồn về chỗ, cũng quên kéo theo Phương Kình - đang thất thần. Học sinh xuất sắc cũng bài cho tử tế!
“”Xuân giang hoa nguyệt ” (*), tác giả: Trương Nhược Hư, sáng tác thời Đường…”
(*) Nghĩa là “đêm trăng hoa sông xuân”.
Mặc dù thành tích học tập bình thường, nhưng tập trung, một khi là dốc lòng mà , mà quên cả trời đất.
Sao mà cánh tay ngứa thế nhỉ? Mặc kệ nó , còn xong bài !
“Bất tri giang nguyệt đãi hà nhân,/Đãn kiến trường giang tống lưu thủy (*)…” Phương Kình đột nhiên cũng to hơn, tiếng của bạn hòa lẫn với tiếng bài ở xung quanh nên cũng là bạn đang bài nào.
(*) Trích “Xuân giang hoa nguyệt ” (“đêm trăng hoa sông xuân”), Trương Nhược Hư. Bản dịch nghĩa:
“Chẳng trăng sông chiếu sáng những ai
Chỉ thấy sông dài đưa dòng nước chảy”
Tôi thể thua Phương Kình !
Thế là, cất cao giọng: “Thử thời tương vọng bất tương văn,/Nguyện trục nguyệt hoa lưu chiếu quân.”
Linlin
(*) Trích “Xuân giang hoa nguyệt ” (“đêm trăng hoa sông xuân”), Trương Nhược Hư. Bản dịch nghĩa:
“Giờ đây cùng ngắm trăng mà cùng tiếng
Nguyện theo ánh vầng trăng trôi tới chiếu sáng bên .”
Cuối cùng cũng thấy tiếng chuông tan học, cất sách Ngữ văn, bắt đầu tìm sách cho tiết học tiếp theo.
Phương Kình vỗ vỗ cánh tay , đầu bạn . Vẻ mặt bạn , môi còn cắn đến tái nhợt.
Sau khi hít thật sâu, cuối cùng thì Phương Kình cũng lên tiếng: “Hạ Ngữ, tại bạn mang nước cho bạn học mới?”
“Hả?”
Tôi hỏi Phương Kình là bạn làm , chừng đó nước đủ cho bạn uống ? Tuy nhiên, một tiết học ngừng hò hét, cổ họng chịu nổi mà khản đặc, chỉ thể phát một tiếng vịt kêu ngắn ngủi và ngộ nghĩnh. Tôi vội vàng bịt miệng, uống một ngụm nước, cố gắng cứu vãn tình hình. Chết tiệt, thế đưa nước cho Châu Dương! Chỗ nước của còn đủ để uống.
“Các em, tiết , chúng sẽ học về vector trong gian…”