Bà Nội Không Về Nữa - Chương 8: Trở về cội nguồn
Cập nhật lúc: 2025-11-15 08:57:32
Lượt xem: 335
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60JnnZZw9t
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến khi chuyện vỡ lở, thể giúp bà ly hôn suôn sẻ với ông .
điều duy nhất ngờ tới, chính là căn bệnh của bà .
Căn bệnh mà bà giấu cả .
Tôi cúi đầu, lau vội hai hàng nước mắt, mãi lâu mới hạ quyết tâm mở lời: “Tôi cũng bà .”
Viên cảnh sát: “Hả?”
“Sau khi chúng rời khỏi nhà ông bác, liên lạc với bà nữa.”
Tôi đưa điện thoại cho : “Tôi còn hoảng loạn hơn tất cả . Tôi khuyên bà đến bệnh viện, nhưng bà chịu.”
“Bà bà sống vì chính một , bù đắp những tiếc nuối.”
“Lần mua cơm, thật tìm cớ để tách khỏi các .”
Tôi cố gắng kìm nén tiếng : “Bà mất tích , tìm bà.”
Bà ơi, bà thật sự mất tích .
Bà cần bất cứ ai nữa.
Tin tức , lâu gia đình họ Trần .
Ông bác cô cháu gái đỡ, tìm đến .
Ông hỏi một câu nào, chỉ ôm lòng: “Đừng sợ.”
Những giọt nước mắt nén từ lâu câu kích thích mà rơi xuống.
“Cháu xin , cháu xin .”
Tôi lắc đầu, đang xin ai.
“Đứa trẻ ngoan, là nên cảm ơn cháu mới .”
Ông bác xoa đầu : “Con và Tú Huệ đều vất vả .”
Bố và ông cảnh với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Gia đình họ Trần dang tiếng ở địa phương.
Biết chuyện cô của nhà họ Trần lạc, gần như cả làng đều sức tìm kiếm.
bà giống như một giọt nước tan biển lớn. Nhiều thấy, nhưng tài nào tìm .
lúc cảnh sát tìm nữa để hỏi về chi tiết ngày hôm đó, bố dường như cuối cùng hiểu chuyện gì đang xảy .
Ông xông , giáng cho một cái tát, hung hăng chửi rủa: “Đồ súc sinh, mày dám xúi giục bà mày bỏ nhà !”
Tôi né tránh, l.i.ế.m vết m.á.u đỏ tươi ở khóe miệng, lao đánh với ông .
Cơn phẫn nộ trong lòng khiến còn cảm giác đau đớn, điên cuồng vật lộn.
Bố nhanh chóng rơi thế hạ phong, chỉ còn ôm đầu rên rỉ.
“Tao là bố mày! Sao mày dám đánh tao!”
“Bà còn là ông đấy!” Tôi siết cổ bố , mắt đỏ ngầu: “Ông coi bà là ? Ông coi bà là ? Ông bắt bà hầu hạ ông cả đời, ông coi bà là ?”
Tay bố định phản công buông thõng xuống, lắp bắp nên lời. Dường như sự căm hận trong mắt làm cho khiếp sợ, hoặc lẽ là chút hổ thẹn: “Đó cũng là cái cớ để mày lừa bà .”
“Bà bây giờ bệnh nặng chữa , chừng lúc nào sẽ... chế//t.”
“Chúng đều chú trọng trở về cội nguồn, an nghỉ trong đất. Mày để bà mày chế//t ở bên ngoài, làm một cô hồn dã quỷ, mày bất hiếu!”
“Ông mới bất hiếu!”
Tôi gầm lên, tăng thêm sức. Tiếng động khiến khác chú ý.
Tôi khác kéo , lạnh lùng bố ho sặc sụa, còn ông thì đực tại chỗ, can ngăn, cũng tiến lên.
“Đa Ngư, bình tĩnh Đa Ngư!”
Cô bạn cùng phòng ôm lấy , an ủi: “Chúng sẽ tìm thấy bà nội mà.”
“Không tìm , tìm nữa .”
Bà trốn , tìm thấy bà nữa.
Tôi bất hiếu, để bà làm cô hồn dã... Khoan , đột ngột mở to mắt.
Trở về cội nguồn, an nghỉ trong đất... Trở về cội nguồn, an nghỉ trong đất... Bù đắp tiếc nuối...
Răng run lên bần bật, vì suy đoán trong lòng.
“Mộ của họ ở ?”
Tôi sang ông bác.
Ông ngẩn , đó như chợt nghĩ điều gì, lập tức bước .
Tôi lập tức theo.
Ông và bố cũng chẳng màng đến chuyện khác, chịu đựng ánh mắt khinh miệt của ngoài, theo phía .
Đường lên núi dễ , nhưng sắc mặt ông bác ngày càng khó coi: “Con đường gần đây mới qua.”
Những cây cỏ dài hẹp cái gãy gập, dấu vết còn mới.
Trong lòng dấy lên chút hy vọng.
Chúng vội vã đến hai nấm mồ nhỏ.
Ngôi mộ chăm sóc kỹ lưỡng, mộ bày biện vài món ăn. Xem hai ba ngày .
Tôi ôm chặt ngực, nơi đó đau nhói.
Dường như chuyện gì đó thể chấp nhận sắp xảy .
Gần như theo bản năng.
Tôi vòng qua các nấm mộ, bước đến giữa hai ngôi mộ.
Ở đó một cái hố nông.
Lớp đất phía cái hố khá lộn xộn, quanh mép hố còn vài vết ngón tay rõ ràng.
Tôi quỳ xuống đó, miệng mũi thở , phổi đau rát như lửa đốt.
Tôi đưa tay , gạt lớp đất phía , thấy phụ nữ già nua với gương mặt an lành.
Bà thắt b.í.m tóc, mặc chiếc váy đỏ vặn, mày mắt như tranh vẽ, khóe môi nhếch lên, hệt như đang một giấc mơ .
“A! A! A!!!”
Tôi ôm ngực, phát những tiếng gào thét. Ngôn ngữ thể diễn tả sự tuyệt vọng của , đưa tay chạm bà, nhưng tay thể nào hạ xuống .
“A!!!”
Tôi đổ sụp lòng bà, suy sụp.
“Đừng, đừng, đừng bỏ con .”
Tôi úp mặt n.g.ự.c bà, tay nắm chặt quần áo bà: “Nội ơi, nội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ba-noi-khong-ve-nua/chuong-8-tro-ve-coi-nguon.html.]
Xung quanh nhiều , dường như nhiều đang , và nhiều khác đang kéo lùi .
Tôi cố gắng ôm chặt lấy bóng hình đó, nhưng chỉ thể trơ mắt bóng hình đó càng ngày càng rời xa .
Cuối cùng, mất ý thức trong sự tuyệt vọng.
Tôi mất bà .
Tôi mất nhà .
bà ơi, , bà ngủ trong ngôi nhà của bà, ngủ trong sự tự do của bà .
Đó là một thời gian hỗn loạn.
Khi khôi phục ý thức, trở trường học.
Hậu sự của bà nội giao cho ông bác xử lý.
Ông nội và bố tuy cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu .
Tôi cùng ông bác, ba chiếc quan tài nhỏ đặt liền kề, và đắp lên mộ bà nắm đất đầu tiên.
Ngủ ngon nhé, Trần Tú Huệ.
Bà nội quá đột ngột.
50 vạn tiền đó cũng ai .
Chỉ rằng bà rút thành tiền mặt và giấu hết.
Ông nội tìm kiếm nữa.
Sau khi bà nội mất, ông cụ dường như mất hết tinh thần, cả ngày như một khúc gỗ mục rỗng, cổng sân, về phía xa xăm, đang nghĩ gì.
Bố , một buổi sáng sớm, vác hành lý rời khỏi nhà, .
Mẹ ban đầu còn ở nhà, cầu nguyện 50 vạn thể tìm thấy. Chờ đến khi xác định thể tìm , bà dứt khoát tái giá.
Em trai học hành , khi chuyện bà nội lan truyền, đối tượng hẹn hò ban đầu cũng tan vỡ.
Cậu ở nhà cả ngày đập bàn, đập ghế, ép ông nội ngoài kiếm tiền cho tiêu.
Ông nội bất động, mặc cho đánh mắng.
Lâu dần, em trai thấy còn thú vị, nó bỏ nhà , tin tức gì nữa.
Ngôi nhà bà nội dùng thể gầy yếu gánh vác, khi bà rời , tan rã.
Ông nội châm lửa đốt căn nhà cũ một đêm mùa đông.
Khi phát hiện, ngọn lửa lớn.
Ông cụ ngơ ngác ngọn lửa một lúc, bỗng nhiên mắt sáng lên, gọi tên mật của bà nội xông nhà.
Khi ngọn lửa dập tắt, chỉ còn một nắm xương cốt cháy đen.
Tôi ông cụ nghĩ gì, và cũng quan tâm.
Tôi chỉ , mang theo hy vọng của bà, mà sống tiếp.
Tốt nghiệp kỳ nghỉ hè, từ chối lời mời về nhà của bạn cùng phòng, và làm thêm kiếm tiền.
Đến khi khai giảng trường, bảo vệ phòng truyền đạt đưa cho một lá thư gửi từ lâu.
Tôi dòng chữ nguệch ngoạc đó, trái tim bỗng đập điên cuồng.
Tôi run rẩy mở thư, dòng đầu tiên, theo bản năng cắn chặt ngón tay, ngăn nước mắt trào .
Tôi xổm xuống lên, cổ họng phát tiếng nức nở.
Nước mắt lời làm nhòe cả tầm mắt, mất một lúc lâu mới thể rõ những con chữ thư.
“Cháu gái , đừng .
Khi con lá thư , nội chắc .
Điều nội lo lắng nhất chính là con.
Em trai con bố con, con, ông con.
con, chỉ nội thôi.
Nội cũng chỉ con.
Hai bà cháu là ngoài của cái nhà .
Cho nên nội sống vì con.
sống, khó khăn đến thế.
Cháu gái , nội đau quá, đau quá , nên con đừng hận nội, ?
Cả đời nội, thật sự quá khổ.
Nội luôn nghĩ, nhịn một chút, cả đời sẽ qua thôi.
Nội sống nữa.
nội nghĩ, khổ cả đời , lúc chế//t cũng nên nếm chút vị ngọt chứ.
Không ngờ, chỉ vì một ích kỷ đó, làm con sợ hãi.
Nội tệ quá, với cháu gái của nội.
Con bảo nội trốn .
nội đành lòng.
Tất cả trong cái nhà trói nội quá chặt.
Nội vô dụng, nhịn một đời , nhịn thành thói quen, buông dây xích , nội cũng .
Con bảo nội cầm tiền tiêu xài hết.
Nội nỡ.
Đời nội thế , nhưng cháu gái của nội tiền , con sẽ sống hơn.
Nội sợ ông con đánh, cũng sợ bắt nạt, nội chỉ sợ, chỉ sợ cháu gái của nội sẽ .
Cho nên, hãy lên nhé.
Cầm lấy tiền, về phía .
Nội cùng con nữa.
Nội rời nhà lâu quá , cùng cha nội.
Cháu gái , cháu gái ơi...
Sau , một , sống thật nhé.”
Tôi áp lá thư ngực, thầm đồng ý cả ngàn , cả vạn trong lòng.
Lá ngô đồng vàng, Trần Tú Huệ trở về nhà.
Nội ơi, từ nay về , con sẽ sống thật .
(Hết truyện)