Tôi khựng : “Anh ý gì?”
Viên cảnh sát nhẹ: “Đừng căng thẳng thế, dù thì hiện tại cũng nhiều bằng chứng.”
Anh , dừng bước, châm một điếu thuốc, hút hai dập tắt trong lòng bàn tay.
“Chỉ là chúng cũng ngốc như cô nghĩ .”
Anh giải thích: “Hàng ngày cô gọi cho một cố định, chúng kiểm tra, IP ở gần đây.”
Thấy im lặng, chậm rãi thả một quả b.o.m lớn: “Cháu gái út nhà họ Trần là bạn cùng phòng của cô đúng .”
“Trong vòng bạn bè của cô ảnh chụp chung của cả ký túc xá, hai trông giống .”
Anh bỏ điếu thuốc dập túi, nhếch môi: “Trong mắt chúng , sơ hở của cô thực khá nhiều.”
Tôi nắm chặt chiếc túi ni lông trong tay, móng tay cắm sâu da thịt. Cơn đau mang sự tỉnh táo, ngược còn khiến bộ não vốn rối bời của càng thêm hỗn loạn.
Tôi cắn chặt môi, mãi lâu mới thốt : “Anh sẽ cho họ ?”
Viên cảnh sát trả lời, mà hỏi một câu khác: “Tôi thể hỏi cô một chút, tại cô giúp bà cô bỏ nhà ?”
Gió buổi tối bắt đầu lớn hơn.
Tôi đưa tay vén những sợi tóc gió thổi bay, khẽ trả lời: “Tôi để bà bỏ nhà .”
“Tôi là giúp bà,”
“Cứu rỗi chính bà.”
Cuộc đời bà , rốt cuộc là như thế nào?
Nghĩ kỹ , chỉ nhớ tấm bạt nhựa che lỗ hổng trần bếp.
Dầu mỡ, nặng nề.
Rõ ràng chỉ đáng giá vài đồng, nhưng gánh vác trách nhiệm che mưa chắn gió.
Bà cũng , dùng thể nhỏ bé của để chống đỡ sự cân bằng của gia đình . Người ông cố chấp quái gở, con trai lạnh lùng, con dâu cay nghiệt chua ngoa, đứa cháu trai coi bà là , và cả một đứa cháu gái bám bà hút máu.
“Hình như mỗi gia đình đều một như thế .”
Bà dường như một trái tim vô cùng mạnh mẽ, một trái tim nhanh chóng tự chữa lành. Bất kể chịu đựng tổn thương nào, bà đều nhanh chóng tự phục hồi.
Bà dường như cảm xúc riêng.
Giống như bò dê trong chuồng, gà chó ở góc tường, lặng lẽ, theo tuyến đường định, lặp cuộc sống thể thấy điểm kết thúc ngay từ đầu.
Lúc đầu, khái niệm “giải cứu”.
Bà là một hình ảnh thu nhỏ.
Mỗi nhà trong làng đều những tương tự.
Có thể họ yêu sạch sẽ như bà , yên tĩnh như bà , thậm chí tổn thương nhiều như bà .
Họ sống co ro, khép nép.
cuộc sống thì bao giờ bình yên.
Bà ngày xưa luôn một câu để tự an ủi.
“Làm gì nhiều thù hận để mà nhớ, ăn cơm còn cắn thịt, dù gì cũng là một nhà.”
Thế nhưng bà quên, một miếng thịt cắn cắn lâu ngày cũng sẽ loét đến mức bao giờ lành . Cho dù là miếng gỗ lót đế giày, sự vất vả ngày qua ngày khác, mười lăm đồng đổi thành cá.
Ngày phát hiện sự bất thường của bà là khi bà bảo mang cho bà một chai Coca.
Đó là đầu tiên bà đưa yêu cầu với .
“Bà uống bao giờ cả. Thằng Tiểu Long bảo đó là đồ trẻ uống, già uống sẽ nát ruột. Bà tin . Bà tráng cái chai Coca nó uống , uống thử một ngụm, ngọt lắm!”
Ở đầu dây bên , bà đến mức mắt híp , trông như một bà hồ ly già nua nhưng vẫn còn tinh ranh. chỉ thấy lòng xót xa.
Rất xót xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ba-noi-khong-ve-nua/chuong-7-tro-ve-coi-nguon.html.]
Tôi xin nghỉ phép về, mua cho bà nhiều.
Bà vui mừng sờ , uống từ , cuối cùng sự năn nỉ của , bà mới uống vài ngụm.
“Phần còn bà để tối uống.”
Thế nhưng buổi tối, thấy chai Coca đó, đầy nguyên. Lòng hoảng loạn vô cùng.
Tôi tự an ủi, lẽ bà pha thêm nước! Coca pha nước thì ngon, đổ .
Tôi cầm chai Coca, như ma xui quỷ khiến mà đổ cho gà uống.
Không lâu , con gà chế//t.
Khi bà tìm đến, đang xổm con gà, ngây phần Coca còn trong chai.
Bà bối rối, tiến tới lau nước mắt cho : “cháu gái đừng , là của bà.”
Bà sai cái gì chứ? Bà hề sai.
là .
là !
Tôi nắm tay bà, nghĩ về cuộc đời bà, thẳng đôi mắt tĩnh lặng như chế//t, mở lời: “Bà ơi, trốn .”
Tôi lý do bà chế//t.
, làm thế nào để bà thể vui vẻ một chút.
Dù chỉ là một chút thôi.
Tôi bao giờ thấy ánh lấp lánh như trong mắt bà.
Cứ như thể bà là một già yếu, mà là một thiếu nữ mười mấy tuổi tràn đầy hy vọng.
Bà luống cuống tột độ: “Bà làm , bà lớn tuổi thế . Bà còn bố con, con, bà thể bỏ rơi các con .”
Tôi ôm mặt bà, mắt bà: “Bà ơi, trốn . Con lớn .”
Bà theo bản năng, mãi, nụ biến thành nước mắt.
Bà kín đáo, hề phát tiếng, chỉ những giọt nước mắt lớn lăn dài.
thấy.
Bà sụp đổ.
Sự sụp đổ đến từ những điều nhỏ nhặt tích tụ suốt mấy chục năm. Thầm lặng tiếng động, nhưng chấn động đến điếc tai.
“Tôi hối hận.”
Tôi ánh mắt ngạc nhiên của viên cảnh sát, lặp nữa: “Nếu bắt , cứ bắt . Tôi hối hận.”
Viên cảnh sát bật : “Tôi bắt cô làm gì?”
Anh đưa tay nhận lấy đồ trong tay : “Mục đích chúng đến đây là tìm . Bất kể nguyên nhân là gì, bà cô vẫn tìm thấy.”
Anh : “Nếu thể, vẫn mong bà cô thể xuất hiện.”
Tôi , kinh ngạc sự nhạy bén của .
, ban đầu kiên quyết yêu cầu báo cảnh sát, chỉ là để giúp bà tìm cách ly hôn với ông .
Nếu yếu tố bên ngoài, ông thà buộc chặt bà bên cạnh đến chế//t, chứ bao giờ chịu buông tay.
Yếu tố bên ngoài khó gặp cái thích hợp.
Người trong làng sẽ giúp, họ hàng thì chỉ xoa dịu cho qua chuyện.
Quan thanh liêm khó xử chuyện nhà.
Vậy thì chỉ thể biến chuyện nhà thành chuyện lớn.
Vì , lên kế hoạch cho cuộc “bỏ trốn” .
Trước 50 vạn câu kéo, cảnh sát và dân làng làm chứng.