Bà Nội Không Về Nữa - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-11-15 08:57:30
Lượt xem: 303

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qbiD78xkK

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Căn nhà phía là nhà đẻ của Trần Tú Huệ.”

Viên cảnh sát gia đình chúng , chỉ lạnh lùng giới thiệu: “Danh tiếng của Trần Tú Huệ ở trong làng , là cha mất cũng về chịu tang.”

“Trước các vị, chúng cũng cố gắng liên lạc với gia đình họ Trần, nhưng đều thất bại.”

Cảnh sát dẫn chúng đến căn nhà đó: “Hiện tại gia đình họ Trần là trai của Trần Tú Huệ làm chủ, ông hai con trai lập gia đình, và một đứa cháu gái nhỏ đang học ở tỉnh ngoài.”

một điều các vị cần lưu ý, nhà họ Trần thái độ thù địch nặng nề đối với Trần Tú Huệ. Ngay cả những đứa trẻ thế hệ cũng từng một cô ruột, vì , bà chắc trở về.”

Ông im lặng theo.

Quả đúng như cảnh sát .

Khoảnh khắc chúng trình bày mục đích, cánh cửa liền đóng sập .

Khi cửa mở nữa, một chậu nước lạnh đổ thẳng mặt chúng .

Tôi cùng nên dính. Ông ngay phía , ướt sũng từ đầu đến chân.

Ông gạt nước mặt, màng đến quần áo ướt nhẹp, lên tiếng: “Bảo Trần Tú Huệ đây.”

“Tôi mấy , .”

Người đàn ông trung niên mặt lạnh như tiền: “Mau cút !”

“Bảo bà với !”

Ông dường như chỉ duy nhất câu .

Người đàn ông trung niên quăng cái chậu trong tay xuống, tức đến bật : “Trước giờ chỉ thấy đến tìm chó tìm mèo, đây là đầu thấy đến tìm .”

Bố tiến lên đỡ ông, mặt lúc xanh lúc trắng: “Mẹ bệnh .”

Đến lúc , ông thể là bà cuỗm tiền bỏ trốn. Cảnh sát liếc ông một cái, ngắt lời.

Bố dường như cổ vũ, tiếp tục : “Anh bảo , bà bệnh, chẳng còn sống bao lâu nữa.”

Người đàn ông trung niên đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua từng trong chúng , cuối cùng nghiến răng, giơ tay định đóng cửa: “Nhà chúng , bà sống chế//t cũng liên quan gì đến chúng !”

Mặt ông đen sầm g.i.ế.c , bố cũng dám ngăn cản.

lúc cánh cửa sắp đóng, bên trong chợt vọng một giọng già nua.

“Mở cửa.”

Người đàn ông trung niên ngạc nhiên đầu: “Bố!”

“Mở cửa.”

Chủ nhân giọng lặp nữa.

Người đàn ông trung niên miễn cưỡng mở cửa, để lộ bộ diện mạo của ông cụ.

Người trông giống bà . Vừa nhà.

Ông cụ cho phép chúng , tự mấy đứa cháu dìu đỡ, chầm chậm bước xuống bậc thang, mặt ông .

Ông hiếm khi yếu thế, cất tiếng: “Anh cả.”

Lời còn dứt, ông cụ chợt nâng nắm đ.ấ.m lên giáng mạnh mặt ông .

Cú đòn quá bất ngờ, tất cả đều kịp phản ứng.

Ông cụ đánh một quyền vẫn chịu thôi, còn đuổi theo đánh tiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ba-noi-khong-ve-nua/chuong-6.html.]

Ông giơ tay lên hạ xuống: “Tôi đến tìm Tú Huệ.”

Ông cụ làm ngơ.

Bố tiến lên giúp, nhưng đàn ông trung niên giữ : “Chuyện của lớn, là vai vế nhỏ đừng xen .”

Đối diện với nắm đ.ấ.m giáng xuống, bố nén một tiếng, sang viên cảnh sát: “Anh xem họ kìa! Can thiệp chứ!”

“Tuổi tác cao như thế, đánh thì bao nhiêu sức, đợi đánh mệt sẽ tự tách thôi.” Viên cảnh sát mặt đen đáp: “Bây giờ chúng xông cản, lỡ sức dùng mạnh tay làm thương chỗ nào càng phiền phức hơn.”

Không ai ngăn cản, ông cụ giáng thêm cho ông vài cú đ.ấ.m nữa, đó mới túm cổ áo ông chất vấn: “Mày dựa cái gì mà ức h.i.ế.p em gái tao như .”

Vừa dứt lời, giọng ông cụ nghẹn . Nước mắt lăn dài làn da nhăn nheo, giọng khàn đặc: “Mày dựa cái gì mà làm nhục em gái tao đến thế!”

Ông mấp máy môi, nửa ngày thốt nên lời.

“Mày nó, thì trả nó về cho chúng tao chứ!”

“Bố mất , vẫn còn tai là trai nó đây!”

“Tao mất , vẫn còn con tao, cháu tao!”

“Em nhà, chó hoang mèo lạc nhà cửa! Mày cưới hỏi nó đàng hoàng, chứ chúng tao gả bán em cho mày, mày dựa cái gì mà đối xử với em như !”

Giọng chất vấn của ông cụ lớn, vì mang theo tiếng nấc, nếu kỹ thậm chí còn ông đang gì.

“Bố tao lúc chế//t vẫn gọi tên em , mày !”

“Bố tao đến lúc chế//t cũng gặp em cuối, mày !”

“Tao chờ đợi em bao nhiêu năm . Tao nghĩ, chỉ cần em sống , về thì thôi. mày cho tao , bao nhiêu năm qua, em sống !”

Câu , cảnh sát cũng từng hỏi .

Tôi ông, bao nhiêu ngày, đầu tiên lên tiếng: “Ông ơi, ông trả lời , đối với bà, bao nhiêu năm nay, ông đối xử với bà ạ?”

Thân thể ông run rẩy dữ dội, ông cụ há miệng, nửa ngày mới từ kẽ răng nặn một câu: “Sống qua ngày, làm gì chuyện , chẳng ai cũng sống như thế ?”

“Tao thèm , nhà mày.” Ông bác giáng thêm một cú đ.ấ.m nữa: “Sao chính mày sống cuộc đời như !”

Ông bác thì dữ tợn, nhưng tuổi tác cao.

Sau cú đ.ấ.m đó, ông , còn bản ông cụ thở dốc lên .

Tim thắt , định bước tới, đàn ông trung niên chặn cửa ban nãy nhanh chóng vượt qua , đỡ lấy Ông bác, giúp ông điều hòa thở.

Ông bác mất một lúc lâu mới thẳng . Tinh thần và sức lực của ông dường như đột ngột biến mất, ông phẩy tay về phía ông và bố : “Các , Tú Huệ về, cũng còn mặt mũi nào để về.”

Chúng đuổi ngoài.

ông chịu rời .

“Bà mày cả đời chỉ quanh quẩn hai chỗ , tuyệt đối thể nơi khác.” Ông đầy quả quyết.

Bố hó hé gì, lặng lẽ đặt khách sạn gần đó. Cảnh sát cũng đặt một phòng gần đó, chuẩn ngày mai tìm kiếm manh mối tiếp.

Chiều tối, và viên cảnh sát cùng mua cơm, hai trò chuyện vu vơ.

“Cô bà cô bệnh ?” Anh chợt hỏi.

Tôi đột ngột ngẩng đầu , hiểu ý là gì.

Anh : “Vậy hỏi cô theo cách khác nhé.”

“Nếu cô bà cô bệnh, cô còn giúp bà bỏ nhà ?”

Loading...