Bà Nội Không Về Nữa - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-11-15 08:57:29
Lượt xem: 270

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plRyu7d5c

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Con, con nhớ.”

Bố rõ ràng là đầu tiên chuyện .

Ông kinh ngạc ông , miệng mở khép, đối diện với ánh mắt của những xung quanh, ông chút bối rối biện minh: “Lúc đó con còn quá nhỏ…”

Còn về tại phát hiện , lẽ là vì quen .

Con luôn thói quen bỏ qua những đổi của bên cạnh .

, lúc đó con còn nhỏ, thấy con là . Mẹ con vì con, cố ý độn một miếng gỗ đế giày, để còn tập tễng nữa.”

Tôi cúi gằm mặt xuống, cố gắng nhéo , che giấu nỗi chua xót dâng lên trong lòng.

Bàn chân thực là một bộ phận yếu ớt nhất.

Nóng cũng , lạnh cũng , bộ đế giày quá mềm sẽ mệt, quá cứng thì sẽ phồng rộp.

chân bà sợ.

Một bàn chân của bà, bên là lớp lớp chai sạn chồng chất lên .

Đó là những vết thương mài mòn và lành .

bao giờ kể, bao giờ than vãn.

Tôi từng hỏi bà, như đau ?

bà luôn , nhịn một chút là .

Nhịn một chút, chuyện sẽ qua.

Lúc đó mơ hồ hiểu chuyện.

Tôi trong vòng tay bà hỏi: “Thế nếu qua thì ?”

Ánh mắt bà chậm rãi cái gò nhỏ nổi lên trong sân, giọng mong manh đến mức gần như thấy: “Nếu qua … thì đó là mệnh … Người chấp nhận mệnh thôi…”

“Tách.”

Hai giọt nước mắt rơi xuống giấy, làm nhòe tên bà.

Bà ơi, là bà chấp nhận phận ?

Sau khi xác định tìm nhầm , bố đột nhiên im lặng khác thường.

Ông lưng cảnh sát, hai tay tự chủ run rẩy.

Dường như đang hồi tưởng điều gì, như đang lơ đãng thất thần.

Màn hình vẫn tiếp tục chiếu.

run rẩy lên xe, ở vị trí gần cửa sổ.

quen mở cửa sổ xe, đưa tay ngoài, cố gắng nắm bắt làn gió xuân.

Chiếc xe khởi động, biến mất ở cuối khung hình.

“Chiếc xe là xe buýt đường dài, chúng liên hệ với tài xế, theo lời , Trần Tú Huệ xuống xe giữa chừng.”

“Địa điểm xuống xe là một con đường nhỏ hẻo lánh, camera giám sát, cũng Trần Tú Huệ .”

Dấu vết đứt đoạn.

Tôi nới lỏng tờ bệnh án đang nắm chặt trong tay.

“Chúng phân tích, bà chọn con đường mục đích.”

Cảnh sát tiếp tục : “Các vị là nhà, thông tin gì thể cung cấp ?”

“Chiếc xe ?”

Ông đột nhiên hỏi.

“Giang Tây,” cảnh sát trả lời.

Giang Tây, là cố hương mà bà nội lâu trở về.

“Bà về nhà .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ba-noi-khong-ve-nua/chuong-5.html.]

Nói câu , giọng ông tự chủ run rẩy: “Cái mụ già chế//t tiệt , bà hận ! Năm đó cho bà về nhà! Giờ bà cuỗm tiền để trả thù ?!”

“Tôi đ//ánh ch/ết bà ! Tôi nhất định đánh chế//t bà !”

Ông đột ngột , xô đẩy bố theo: “Đi, chúng Giang Tây ngay bây giờ! Ngay bây giờ tìm cái mụ già chế//t tiệt đó!”

Bố vẫn im lặng.

Môi ông mấp máy, hình như gì đó.

khi ánh mắt ông về phía em trai , ông nuốt tất cả những lời trong.

“Dù cũng là một nhà… làm gì thù hận qua đêm… bao nhiêu năm qua vẫn sống ?”

Ông là đang an ủi ông , an ủi chính : “Cha vì con cái mà trả giá chẳng chuyện bình thường ? Mẹ chắc chắn sẽ động tiền đó .”

“Chậc.”

Không ai trong đám đông phát tiếng lạnh.

Ông làm như thấy, chỉ chăm chăm kéo bố cửa: “Tao đánh chế//t bà .”

Ông cụ lặp lặp , hết đến khác.

Dường như làm như , ông thể trấn áp sự bất an và hoảng loạn đột ngột trào dâng trong lòng.

“Tôi sẽ đưa các vị .”

Viên cảnh sát làm nhiệm vụ ghi chép cho chúng dậy: “Trên đường chúng sẽ liên hệ với bên Giang Tây, cùng tìm kiếm. xe chở nhiều , nhà các vị nhiều nhất chỉ ba .”

“Tôi !”

“Con !”

Ông và bố đồng thanh .

Còn về chỗ còn , ánh mắt ông lướt từ em trai sang : “Đa Ngư cũng cùng , bà mày thương mày, đến lúc đó mày khuyên bà… chúng ai cũng sắp chế//t cả , cần so đo tính toán như thế.”

“Vâng.”

Tôi cúi đầu, ngoan ngoãn đáp lời như khi.

Cứ thế đường nghỉ cả ngày lẫn đêm, chỉ ba, bốn ngày , chúng đến quê ngoại của bà nội .

Cơ thể ông mệt mỏi, nhưng khi thấy những ngọn núi liên tiếp nối , ông chút tinh thần.

“Con đường dễ hơn ngày xưa nhiều.”

Ông hạ cửa sổ xe xuống, đầu với bố : “Ngày xưa lúc tao cưới mày, vất vả lắm đấy. Đến nhà họ chuẩn cả dao, chặt cỏ dại, làm gì điều kiện như bây giờ.”

“Mẹ vợ tao ngày xưa đồng ý cho mày theo tao. mày bướng bỉnh, cứ theo tao dù ăn đất uống nước đắng cũng cam lòng.”

“Mẹ vợ tao cãi , như mưa tiễn mày tay tao, bảo tao cõng mày xuống núi.”

“Mẹ mày lúc đó nặng lắm, tao đường còn cẩn thận từng li từng tí, sợ cẩn thận làm ngã mày.”

“Đi nửa đường thì trời mưa. Đường núi trơn trượt, mày nằng nặc đòi tự xuống , bảo sợ tao làm ngã… Thực tao , là mày thương tao mệt.”

“Lúc đó tao cho mày xuống. Tao tao cưới bà để bà chịu khổ, tao…”

Ông đột ngột ngậm miệng.

Hình như ông cuối cùng cũng nhớ , khi bà gả cho ông, chịu bao nhiêu khổ cực.

Ông vùi đầu tay, cho đến khi xuống xe cũng ngẩng đầu lên.

Trong xe im lặng.

Tôi lặng lẽ thẳng về phía , chỉ coi lời ông là một cái rắm.

Ánh mắt viên cảnh sát bắt gặp qua gương chiếu hậu, nở nụ với .

Tôi mím môi, mặt , bên ngoài.

Xe chạy nhanh, nhanh đến nhà đẻ của bà .

Sau bao nhiêu năm, ngôi làng nghèo nàn ngày xưa biến thành một khu nhà hai tầng sáng sủa.

Một chiếc xe cảnh sát dừng bên đường, thấy chúng đến thì vẫy tay: “Bên .”

Loading...