Bà Nội Không Về Nữa - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-11-15 08:57:26
Lượt xem: 298

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plRyu7d5c

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Sớm như hơn .”

Ông nội rít lên trong cổ họng, khạc một bãi đờm đặc bà: “ là tiện nhân.”

Những chuyện đó, còn nhớ rõ.

Chỉ nhớ bà ốm một trận nặng.

Cả làng đều sống nổi nữa, sợ hãi vô cùng, chạy đến bên giường bà gọi bà.

một lời nào, đôi mắt đỏ ngầu vô hồn chằm chằm lên mái nhà.

“Tiểu Ngư,” bà đột nhiên đầu , giọng nhỏ đến mức gần như thấy, “Bà còn nữa .”

Tôi ánh mắt chút sinh khí đó làm cho bàng hoàng, chỉ theo bản năng ôm tay bà nức nở: “Bà ơi, bà còn con. Đợi con lớn lên, con sẽ làm của bà… Bà chờ con nhé, đừng bỏ con mà .”

Lời trẻ con của khiến khóe môi bà cong lên một chút.

Bà đưa tay lau nước mắt cho : “Đứa trẻ ngốc.”

“Vâng, con là đứa trẻ ngốc.” Tôi vùi đầu lòng bà, “Nên bà đứa trẻ ngốc lớn lên chứ.”

gì, chỉ thở dài một thật dài.

liệt giường ba ngày.

Ngày thứ ba, ông nội chịu nổi nữa.

Ông chịu nổi việc ăn cơm nóng, cũng chịu nổi những lời xì xào bàn tán của làng.

Ông mặc kệ cầu xin, lôi bà nội khỏi phòng, ấn đầu bà xuống đất, cầm d.a.o kề cổ bà: “Nếu mày sống, tao tiễn mày một đoạn, đỡ ngày nào cũng làm vẻ sống dở chế//t dở cho tao xem, tao cho mày , tao ăn cái trò !”

Bà vẫn nhúc nhích, như một xác chế//t, im lặng đối mặt với ông nội .

Tôi nhào tới ôm chân ông nội, kêu tên tất cả những , cầu xin ai đó đến cứu bà .

Ánh mắt bà khẽ động đậy.

Chỉ khoảnh khắc d.a.o động đó, ông nắm điểm yếu của bà.

Khi bà xuất hiện mặt một nữa, bà trở dáng vẻ hiền lành, phục tùng như .

Điểm khác biệt duy nhất là bà vun hai nắm đất nhỏ ở góc sân, đặt những móng tay gãy và tóc rụng đó, ngày nào cũng quỳ lạy cúng bái.

Mẹ , đó là sự phản kháng của bà.

quỳ lạy, thì tính là phản kháng gì chứ.

“Họ hàng liên lạc, trong làng bạn bè nào thiết thể hỏi thăm ?”

Viên cảnh sát hỏi.

“Ôi trời! Cái mụ già đó thì bạn bè gì chứ, việc nhà việc cửa nhiều thế chờ bà làm, thời gian buôn chuyện với khác.”

Ông nội bất mãn ngắt lời cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, các đồng chí đừng hỏi mấy thứ vô dụng nữa. Tôi bây giờ chỉ một yêu cầu, mau chóng tìm cách mang tiền về cho . Đó là tiền tiết kiệm cả đời của . Thằng cháu đích tôn của sắp nghiệp cấp ba , tiền cưới vợ của nó đều ở trong đó đấy.”

“Đây là những thông tin chúng cần thu thập để tìm .”

Cảnh sát cũng tỏ khó chịu, khi vẽ vẽ ghi ghi sổ thì gấp : “Bây giờ muộn , đợi đến ngày mai chúng sẽ liên hệ với khu vực xung quanh, xem thể trích xuất camera giám sát để xác định hành tung của cụ – các ông đưa chúng một tấm ảnh gần đây của cụ, sẽ làm thông báo tìm để mở rộng phạm vi tìm kiếm manh mối.”

Câu dứt, hiện trường kỳ lạ yên tĩnh vài giây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ba-noi-khong-ve-nua/chuong-2.html.]

Viên cảnh sát từ trạng thái chờ đợi chuyển sang vẻ thể tin : “Không chứ, các ông ngay cả ảnh cũng ?”

“Không , là thích chụp.”

Bố cố gắng biện minh, ông chỉ tấm ảnh gia đình trong phòng khách: “Các đồng chí xem, lúc chụp ảnh gia đình, chỉ chịu lên hình nửa thôi.”

Cảnh sát sang : “Cháu…”

“Cháu cũng , điện thoại cháu hỏng, các bản lưu cũ cũng mất hết … Ảnh thì vài tấm, nhưng đều ở trường.”

Hôm nay đúng cuối tuần, bạn cùng phòng đều ở ký túc xá, dù bây giờ liên lạc thì cũng đến ngày mai mới lấy .

Còn thằng em trai thì khoát tay, vẻ mặt thờ ơ: “Bộ nhớ điện thoại của em còn để chụp bạn gái em, làm gì nhiều chỗ cho cái mụ già… , cái đó chứ.”

Nhận thấy ánh mắt dò xét của cảnh sát, em lập tức sửa lời : “Dù thì em cũng .”

Tôi mặt , dám nét mặt của hai viên cảnh sát đó.

Xấu hổ, hổ thẹn.

Hai loại cảm xúc xoắn xuýt trong lòng , khiến dám ngẩng đầu lên.

“Vậy các ông gửi chúng một tấm ảnh từ Chứng minh thư cũng .”

“Chứng minh thư cũng !”

Giọng càng nhỏ hơn: “Chứng minh thư của bà con mất nửa năm , vẫn làm .”

Cảnh sát: “…”

Sau một hồi hỏi han, cảnh sát chẳng thu bất kỳ thông tin hữu ích nào.

Ông nội chê họ vô dụng, thấy họ sắp , ông cũng thèm nhấc mông, cứ thế rít thuốc lào phì phèo, coi họ như khí.

Hai viên cảnh sát khổ, đành dậy rời .

Tôi theo họ, gì.

Mãi đến khi khuất khỏi tầm mắt ông nội, hai viên cảnh sát mới dừng bước, mở lời: “Cô bé, bà cháu ngày thường sống trong nhà ?”

Đây là đầu tiên hỏi câu hỏi .

Bà nội sống ?

Đáng lẽ đây là câu hỏi dễ trả lời, nhưng thốt một từ nào.

Khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, đương nhiên nghĩ rằng bà sống .

giống những bà thím trong làng, ngày nào cũng cãi đỏ mặt tía tai với con dâu.

Bà cũng giống những phụ nữ ở đầu làng, ngày nào cũng tụ tập chuyện trời đất, nhà nuôi lợn, nhà đẻ con.

Bà luôn im lặng làm việc.

Hai b.í.m tóc bạc xám cuộn gáy, hình gầy gò quanh quẩn bên bếp lửa ngày qua ngày khác.

Bà sống ?

Tôi cúi mắt xuống, trả lời trực tiếp: “Bà cháu… ngày thường thích .”

Chỉ là nụ mệt mỏi, nụ gượng ép.

“Vậy khi bà cháu mất tích xảy chuyện gì ? Ví dụ như tính tình đột nhiên đổi, là làm việc khác thường ngày?”

Tôi tiếp tục lắc đầu: “Ngày thường cháu đều học, lâu về nhà… Nếu nhất định bất thường, thì chính là việc bà đột nhiên bỏ nhà .”

Loading...