Bà Nội Không Về Nữa - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-11-15 08:57:25
Lượt xem: 52

Sau khi bà nội bỏ nhà , ông nội khắp nơi tung tin đồn rằng bà theo trai.

Tôi đính chính, nhưng ông nội quát: “Bà mày cả đời sĩ diện, thế , kiểu gì cũng chịu nổi mà về nhà thôi.”

, bà nội sẽ bao giờ trở .

—-

“Tôi ngay, cái mụ già đó là thứ an phận gì , hồi trẻ thích lăng nhăng , giờ một chân đặt lên cầu Nại Hà mà vẫn còn làm cái chuyện mất mặt .”

Ông nội nắm tay , lóc thảm thiết: “Mày nhất định tìm bà mày về đấy, hơn năm mươi vạn tiền đền bù giải tỏa của cả nhà, đều trong sổ tiết kiệm của bà mày cả.”

Tôi an ủi ông nội, tìm chỗ để đặt hành lý xuống.

Từ lúc nhận tin đến giờ, ngừng đặt vé, bắt xe, đó xe khách mười mấy tiếng đồng hồ mới về đến nhà.

“Ông ơi, con khát khô cả cổ , con uống miếng nước chuyện với ông.”

Tôi cầm cái ấm bàn lên, định rót một chén nước.

Rỗng.

Tôi sững , đây dù lúc nào rót nước thì ấm cũng luôn đầy.

Bây giờ bỗng nhiên trống rỗng, chút quen.

“Dạo nhà bận quá, rảnh đun nước, mày nấu cháo loãng, bảo nó múc cho mày một bát, uống tạm .”

Ông nội lớn tiếng gọi bếp.

Không lâu , bưng một cái bát .

“Vừa nấu xong, con uống nhanh .”

Tôi bát nước cháo lềnh bềnh mỡ, bàn tay cầm bát rụt .

“Mẹ, cái bát hình như rửa sạch thì , còn dính sợi khoai tây thế ?”

“Ôi giời, làm gì mà lắm chuyện thế, đừng học theo cái kiểu làm màu làm mè của bà mày hả.”

Thằng em trai đang chơi game cuối cùng cũng chịu rời mắt khỏi điện thoại, bực bội mở miệng: “Giờ là lúc nào , chị còn quan tâm dính khoai tây , cứ coi như cho thêm món .”

Ông nội vội vàng giật lấy cái bát, nhét tay : “Uống nhanh , uống xong cho ông làm thế nào. Mày là học thức nhất nhà , cả nhà đang chờ mày về đưa quyết định đấy.”

đó. Nhà xảy chuyện lớn thế , ai rảnh mà làm mấy chuyện linh tinh đó chứ.”

Mẹ lầm bầm than vãn: “Cũng bà mày nghĩ cái quái gì, tự nhiên cuỗm tiền theo trai. Giờ việc nhà việc cửa đổ hết lên đầu tao, bố mày thì là cái loại đụng tay việc gì cũng hỏng, bát nước cháo nóng mà uống là may lắm .”

Thấy tranh cãi tiếp cũng chỉ là lằng nhằng dứt, đành cắn răng uống hai ngụm.

Mùi tỏi xộc lên mũi hòa lẫn với vị chua nhàn nhạt.

Cố gắng đè xuống sự buồn nôn, đặt bát sang một bên, mới thời gian chuyện với ông: “Trong điện thoại cũng rõ, rốt cuộc là chuyện gì, tại là bà con theo trai bỏ ?”

“Bỏ là bỏ chứ ! Cái mụ già đáng ghét đó, nhiều tiền thế, bà cũng dám lấy chạy, thật sợ sét đánh .”

Ông nội nhắc đến chuyện đầy rẫy ấm ức: “Đa Ngư , con đòi công bằng cho ông chứ.”

Tôi cảm thấy đau đầu: “Ông đừng thế, bà con như .”

Cả cái làng , chẳng ai hiền lành, trung thực hơn bà nội .

Từ khi còn nhỏ, từng thấy bà nội cãi bất kỳ lời nào của ông nội.

chính kiến, sở thích, cứ như một cỗ máy, lặng lẽ cống hiến tất cả cho cái nhà .

“Cảnh sát ?”

Ông nội vẻ mặt mờ mịt: “Cảnh sát . Chúng tao báo cảnh sát mà họ cái gì.”

Tôi bật dậy, thể tin ông nội: “Bà nội mất tích hai ngày báo cảnh sát? Lỡ bà gặp chuyện gì thì ?”

“Không báo cảnh sát! Báo cảnh sát thì cái mặt già của tao còn để !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ba-noi-khong-ve-nua/chuong-1.html.]

Thái độ của ông nội vô cùng kiên quyết: “Bà mày là thế nào tao hiểu rõ. Một khoản tiền lớn như , bà tuyệt đối dám tiêu, chỉ cần tìm thấy bà , bảo bà giao tiền .”

Bố vác cần câu cá bước cửa, tiện miệng tiếp lời: “Miệng lưỡi làng ông cũng đấy, nhà còn là Gia đình Ngũ Hảo đấy, thể mất mặt thế .”

Thấy cả nhà chẳng ai chuyện gì tử tế, đành đổi cách để thuyết phục họ.

“Mọi bà con theo ? Kể cả bà nỡ tiêu, khác còn tiêu ? Đó là hơn năm mươi vạn đấy!”

Nghe , sắc mặt ông nội quả nhiên trở nên khó coi.

“Họ… chắc là dám ?”

“Cái thì khó . Hay là đánh cược một phen ? Cược xem khi tìm thấy bà, tiền còn bao nhiêu.”

Giữa tiền bạc và danh dự, hầu như cần suy nghĩ.

Lúc thằng em cũng chẳng buồn chơi game nữa, ánh mắt đầy vẻ sốt ruột ông nội: “Ông ơi, con với Tiểu Nam hứa là hai năm nữa sẽ đăng ký kết hôn ! Số tiền mà mất là cô bỏ con ngay! Lúc đó cái ước mơ ngũ đại đồng đường, chắt trai của ông là tan thành mây khói đấy!”

Lời đúng là chạm điểm yếu chí mạng của ông nội.

Ông mò điếu thuốc hút hai thật mạnh, lệnh cho .

“Đi báo cảnh sát.”

Cảnh sát đến nhanh.

Sau khi hỏi vài câu đơn giản, họ đối diện với ông nội , lấy sổ bắt đầu ghi chép.

“Cụ mất tích từ khi nào?”

Ông nội liền hài lòng: “Đồng chí cảnh sát, mất tích, là mụ già đó cuỗm tiền theo khác.”

Tôi gần, thấy rõ khóe miệng viên cảnh sát giật giật.

“Thưa ông, vợ ông sáu mươi lăm tuổi , ở cái tuổi thể nào theo khác . Hơn nữa, chúng thăm dò trong làng, bà là trung thực bậc nhất. Trước khi bằng chứng rõ ràng, chúng ưu tiên liệt vụ diện mất tích.”

“Sao mà thể! Số tiền lớn như cơ mà! Bà chắc chắn là bỏ trốn !”

Ông nội lẩm bẩm: “Đồng chí cảnh sát , các đồng chí thể đến ngân hàng phong tỏa tiền đó , lỡ bà rút hết đưa cho gian phu tiêu xài, chẳng cả đời làm lụng đổ sông đổ bể hết !”

“Việc chắc chắn .”

Cảnh sát từ chối dứt khoát: “Chúng chỉ thể giúp tìm kiếm mất tích. Các ông điện thoại của cụ , cung cấp cho chúng để chúng thể xác định vị trí của cụ dựa tín hiệu từ công ty viễn thông.”

“Mụ già thế , cần điện thoại làm gì, điện thoại. Còn về họ hàng thích…”

Ông nội nghĩ một lúc, sang bố : “Bên họ hàng nhà mày, mày còn giữ điện thoại của họ ?”

“Làm gì còn nữa.”

Bố liếc cảnh sát, hạ giọng: “Bố quên , bên con gọi điện bảo về chịu tang. Bố bảo tiền hơn một ngàn tệ, nhốt cho . Sau đó bên đấy gọi điện là cắt đứt quan hệ còn gì.”

Tôi một bên, thất thần.

Ánh mắt rơi một ụ đất nhỏ gồ lên ở góc sân và hai cái hố đất lõm sâu phía .

Đó là nơi bà ngày qua ngày quỳ gối mà tạo thành.

Chuyện đó xảy khi học cấp một.

Tôi nhớ bà nhận điện thoại, gần như phát điên lao khỏi cổng, ông nội túm tóc lôi về như thế nào.

Tôi nhớ móng tay bà cào xuống đất rướm m.á.u đỏ, nhớ bà gào thét đau khổ: “Làm ơn , một ngàn tệ thôi! Mẹ còn đang chờ về mà! Tôi cầu xin ông.”

Tôi cũng nhớ ông nội đạp bà như thế nào, miệng ngừng mắng chửi: “Một ngàn tệ! Một ngàn tệ đủ tiền học phí cả năm cho thằng Long . Cái thứ quán xuyến chi tiêu, tao cưới cái con đàn bà phá hoại chứ.”

Tôi nhớ em trai bế cửa, nhẹ nhàng trấn an: “Thằng Long đừng . Bà làm sai, ông đang dạy dỗ bà đấy.”

Lúc đó còn bé, hiểu vì về thăm cha là làm sai.

Tôi chịu nổi cảnh thương nhất đánh đập như , lóc chạy đến ngăn cản, nhưng ông nội một cước đá văng.

Bà nội hét lên một tiếng, gắng sức nhào tới, ôm chặt lòng.

Nước mắt bà hòa lẫn với máu, rơi xuống mặt , trông bà như một con ch.ó hoang dầm mưa, đến cũng dám lớn tiếng: “Tôi về nữa, đừng đánh con bé, đừng đánh Đa Ngư của , đừng đánh con bé nữa.”

Loading...