Tô Nguyệt Nguyệt thì khác, lúc đầu sở dĩ chọn cô là vì cô trông dễ thương, thích hợp làm vợ.
Còn vì bố cô nữa.
Nhà Tô Nguyệt Nguyệt kinh doanh, tuy công ty lớn nhưng hơn khác, nhà họ Tô cũng coi như nhà giàu nhỏ trong vùng.
Cô chỉ hai cô con gái.
Một là cô , còn một là em gái.
Chỉ cần cưới cô , ít nhất cũng chia một nửa tài sản nhà họ Tô.
So với khác, thể tiết kiệm hai mươi năm đường dài.
Lẽ con nhà giàu, khó tránh khỏi kiêu căng.
Tô Nguyệt Nguyệt những kiêu căng, còn hiểu chuyện, lúc kết hôn những yêu cầu xuất sính lễ, còn thêm 1,88 triệu tiền hồi môn, căn nhà chúng đang ở và cả chiếc Mercedes-Benz đang lái.
Những năm qua, cô dùng vốn và nguồn lực từ bố , thành lập công ty riêng, làm ăn phát đạt.
Chỉ một điều đáng tiếc là vốn tưởng cô hiền lành như , chắc hẳn là đầu.
Cho đến ngày kết hôn, mới phát hiện cô dấu hiệu mất trinh.
Tuy lúc đó gì nhưng chuyện vẫn luôn khiến như hóc xương trong họng, mỗi nghĩ đến đều thoải mái.
Huống chi giường cô còn ngây ngốc, chẳng chút ý thức phục vụ nào, nhanh chóng khiến mất hứng thú.
Điểm , cô còn kém xa Trần Oánh Oánh.
Tuy là đêm nghiệp đoạt thứ đó của cô nhưng thứ nên làm đều làm, cô còn phối hợp, cô làm gì cũng bằng lòng.
Nói gì đến cái vẻ quyến rũ khi tan chảy tay .
Chỉ cần hồi tưởng lúc , nhỏ của nhịn nổi mà chào cờ.
Nhìn từng tin nhắn Trần Oánh Oánh gửi đến dồn dập.
Tôi linh cảm, lẽ trong buổi tiệc thôi nôi, thể chinh phục cô .
Khách mời đến dự tiệc thôi nôi nhiều họ hàng và bạn bè giàu của Tô Nguyệt Nguyệt, còn cả các khách hàng của công ty cô .
Để duy trì hình tượng chồng của .
Lúc xuống xe, một tay đón lấy đứa bé từ tay Tô Nguyệt Nguyệt, tay chủ động nắm lấy tay cô .
Khi đến sảnh khách sạn.
Trần Oánh Oánh tiến lên đón, cô giám đốc Giang việc nên tối nay sảnh tiệc của chúng do cô phụ trách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/anh-trang-vo-vun/chuong-3.html.]
Tôi cần nghĩ cũng đây là cô cố tình sắp xếp.
Tôi nhếch mép , chỉ lịch sự gật đầu.
Để tránh gây thêm rắc rối, tỏ quen cô mặt Tô Nguyệt Nguyệt.
Nụ mặt Trần Oánh Oánh khựng .
Ánh mắt cô chằm chằm bàn tay đang nắm tay Tô Nguyệt Nguyệt, đỏ lên.
cô vốn dĩ thông minh, nhanh chóng hiểu ý , lễ phép và khách khí dẫn chúng sảnh tiệc.
Khi nhân vật chính xuất hiện, khách mời tự nhiên vây quanh và đẩy Trần Oánh Oánh ngoài.
Cô trong góc ngừng nịnh nọt , ánh mắt ngày càng thêm nhiệt tình.
Cuối buổi tiệc, cô nhân lúc Tô Nguyệt Nguyệt để ý, lén nhét một chiếc thẻ phòng tay .
Ngay đó, điện thoại của hiện lên một tin nhắn: [Tối nay, em bù đắp cho vì chuyện 15 năm .]
Tôi lấy cớ ở xem sổ sách thanh toán và nhờ Tô Nguyệt Nguyệt đưa con về .
Tô Nguyệt Nguyệt nghi ngờ gì, mới , nôn nóng đến căn phòng mà Trần Oánh Oánh đặt.
Trần Oánh Oánh đồ tất đen mà thích nhất, đang đợi ở cửa.
Tôi bước , cô hôn lên.
15 năm trôi qua, cô vẫn giỏi giang như xưa, chỉ vài hiệp khiến nóng ran cả .
Tôi phản khách làm chủ, trút hết tình yêu và hận thù mà kìm nén bấy lâu lên cô .
Ba tiếng , mới hết nóng giận.
Trần Oánh Oánh nửa n.g.ự.c , nũng nịu hỏi , thể về quá khứ .
Tôi im lặng lâu, trả lời.
Cô : “Vợ , béo , căn bản xứng với .Hôm nay em chú ý , ánh mắt cô tình yêu, chỉ ghê tởm. Vậy thì, tại thể với em ? Thật , em hối hận lâu khi rời xa , em hối hận 15 năm , bỏ lỡ nữa.”
“Trần Gia, xem , chúng giường hợp như , chúng mới là trời sinh một cặp.”
Lời của cô như tiếng sét đánh ngang tai, nhẹ nhàng đẩy cô : “Oánh Oánh, cô quên , chúng đều kết hôn mà.”
Trần Oánh Oánh vội vàng bày tỏ với : “Chỉ cần nguyện ý cưới em, em thể ly hôn với Vương Gia Thụy ngay lập tức, Trần Gia, nguyện ý vì em mà ly hôn ?”
Vì cô mà ly hôn? Sao thể làm !
, chán ghét Tô Nguyệt Nguyệt, cũng quả thật thích thể của Trần Oánh Oánh.