Hoắc Vũ quên hết thứ xung quanh. Mọi âm thanh hỗn loạn xung quanh cô đều tan biến như thủy triều rút; cô dường như rơi hư .
Trong hư , ngoài mặt và chính , còn ai khác.
Cô vòng tay ôm chặt eo , như thể là cả thế giới của cô.
Đôi tay ôm eo Hoắc Dữ Sâm trắng nõn, sáng bóng như ngọc. Bàn tay Hoắc Vũ tựa như một khối ngọc bích mỹ nhất trần gian. Hoắc Dữ Sâm sững sờ hành động của cô, đặt tay lên cánh tay cô.
Anh vỗ nhẹ mu bàn tay cô, giọng dịu dàng.
- A Vũ?
Hoắc Vũ khẽ "ừm" một tiếng, nhưng giọng như sắp vỡ .
Cô rõ ràng với Dư Tâm Tâm rằng cô và cũng cần . khi gặp Hoắc Dữ Sâm lâu sự việc, mũi cô cay xè, nước mắt tự nhiên trào khóe mắt. Trong khoảnh khắc, những giọt nước mắt trong suốt từ từ tràn khóe mắt.
Sau sự việc, cô nữa, bởi vì cô quên cách , và đám côn đồ cũng chẳng làm gì cô cả. Vậy tại khi đến gần , cô cảm thấy nỗi cô đơn và uất ức dâng trào trong lòng?
Nỗi uất ức trong lòng dường như tăng lên gấp bội chỉ trong vài giây, bóp nghẹt trái tim cô đến mức thở nổi. Cô thể kìm nén tiếng nấc khe khẽ nhưng thể kiểm soát.
Hoắc Dữ Sâm nhận điều gì đó khi thấy tiếng cô lưng. Anh lập tức , nhẹ nhàng nâng cằm Hoắc Vũ lên. Ánh mắt họ cuối cùng cũng chạm .
Da Hoắc Vũ trắng bệch như bông tuyết, khóe mắt đỏ hoe vì . Ngay cả mũi cũng đỏ; Cô trông như một chú thỏ nhỏ đáng thương nhưng cũng đáng yêu.
Hoắc Dữ Sâm gần như quên cả thở khi thấy những giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt cô.
- A Vũ, ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/anh-trai-qua-tot-phai-lam-sao/chuong-83.html.]
Hoắc Dữ Sâm dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt khóe mắt cô. Ngón tay cái của thô, nên Hoắc Vũ vô thức nhắm mắt khi tay chạm khóe mắt cô.
Ngay khi cô nhắm mắt , một dòng nước mắt trong suốt rơi xuống từ khóe mắt cô. Những giọt nước mắt như ngọc trai, từng giọt từng giọt rơi xuống. Hoắc Dữ Sâm thể lau hết vì cô cứ mãi.
Anh ôm lấy mặt cô và hỏi .
Hoắc Vũ im lặng, thoát khỏi vòng tay . Cô đột nhiên nhảy vòng tay , vòng tay ôm lấy eo , vùi đầu n.g.ự.c .
Cô như một chú chim nhỏ đang cố gắng trốn ở nơi an nhất mà cô .
Hoắc Dữ Sâm cau mày, sang Dư Tâm Tâm. Anh hỏi cô.
- Chuyện gì xảy ?
Giọng lạnh lùng pha chút tức giận.
Dư Tâm Tâm vẫn luôn chút e ngại với Hoắc Dữ Sâm. Nhất là lúc , thái độ lạnh lùng thờ ơ của càng đặc biệt hơn. Dư Tâm Tâm đang suy nghĩ xem nên gì với , đúng lúc cô định thì ngắt lời.
- Vừa một tên côn đồ động đến cô .
Nghe thấy lời đàn ông , sắc mặt Hoắc Dữ Sâm lập tức sa sầm.
Bình thường chỉ là một bông hoa lẻ loi đỉnh núi tuyết nguy hiểm. Tính cách lạnh lùng xa cách, nên khó để khác tiếp cận.
lúc , ngoài vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày, còn trông vô cùng hung dữ.
Một luồng khí nguy hiểm bao trùm lấy Hoắc Dữ Sâm. Anh lúc như một con sói đang săn mồi.
Mạc Trạch bao giờ thấy Hoắc Dữ Sâm nổi giận.