Giọng từ buồn chuyển sang vui, như thể gì thêm… nhưng cuối cùng chỉ khẽ:
“Không ghét thì .”
Tôi cũng chọc thêm, chỉ dỗ vài câu như khi.
Cúp máy, lòng bỗng rối bời, như cả đàn thỏ xám chạy loạn.
Tôi cầm bộ Tarot mà chẳng định xem gì.
Nhắm mắt, trộn bài, để thứ trôi theo trực giác.
Trang gươm – Át cốc – Những tình.
Một bộ bài… báo hiệu khởi đầu của một mối tình.
Tôi luôn tin đạo đức nghề nghiệp của một nhà chiêm tinh.
Vì thế, làm thể yêu đương với một khách hàng đang cần giúp chứ?
Từ hôm đó, cố tình giữ cách với Diệp Khả Duy.
Không còn đùa cợt trêu chọc như .
Đối với cách cư xử mới của , vẻ… quen.
Tôi nghĩ đây là “mặt trăng Thiên Yết” trong trỗi dậy nội tâm bất an, thiếu cảm giác an .
Những buổi tư vấn , còn mang theo con lắc để hỗ trợ điều chỉnh từ trường cho , mong sớm thoát khỏi bóng tối.
Chẳng mấy chốc tới cuối tháng, Khả Duy đề nghị gia hạn.
“Đầu tháng bận . Có khách mời xem phong thủy, chọn ngày khai trương.”
“Nên chắc mồng 5 mới tiếp tục .”
Anh vài giây, chỉ “Ừ” một tiếng.
Rồi hỏi:
“Khách ở ?”
“Thành phố A. Cả lẫn làm việc mất chừng bốn năm ngày.”
Anh gật đầu:
“Vậy đợi em về.”
Đến thành phố A, bỗng thấy lòng trống trải.
Dù khách tiếp đón nhiệt tình, cũng vui như thường.
Họ mời tới để chỉnh phong thủy cho cửa hàng mới và chọn ngày khai trương.
Tưởng sẽ mất hai ba ngày, ai ngờ chỉ trong một ngày là xong.
định về ngay. Muốn ở dạo chơi, xả một chút.
Tôi ghé qua hết những quán nổi tiếng gần đó.
Khi món ăn bưng , phản xạ đầu tiên của là… chụp gửi cho Diệp Khả Duy.
Vừa mở máy ảnh, mới nhận phản ứng chút bất thường.
Cuối cùng đành nuốt bực dọc bằng cách gọi thêm… ba phần sườn sốt bánh gạo.
Đang xếp hàng ở một tiệm bánh nổi tiếng, chợt cảm thấy ai đó đang dõi theo .
Một cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng.
Nhất là ở nơi xa lạ, chuyện càng khiến cảnh giác.
Dù , đường phố vẫn đông, nên quá sợ sẽ kẻ biến thái làm gì.
Đến chập tối, khi đang ăn ở quán gần khách sạn, cảm giác ùa về.
Lần , thật sự cảnh giác.
Không để ý ánh mắt ngạc nhiên của xung quanh, lấy xúc xắc mang theo, thả xuống bàn.
“Kim Tinh Thiên Yết, cung 7.”
Nhìn kỹ quẻ, bất ngờ.
Khí tượng ẩm tối, cho thấy đối phương thật sự đang theo dõi , nhưng đồng thời tràn đầy yêu thích và chiếm hữu.
Một kẻ xa lạ thế nào gặp sinh lòng yêu và sở hữu ?
Cung 1 và cung 6 bay cung 7, vẻ như và đó từng tiếp xúc gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/anh-sao-dan-loi/chuong-5.html.]
Một dự cảm vụt qua chẳng lẽ là Diệp Khả Duy?
Nghĩ tới khả năng , tim dịu .
Dù tin sẽ làm hại .
Tôi nghi ngờ vị khách mời tới thành phố A, vì là gay và yêu một sáu năm.
Trên đường về khách sạn, vẫn để ý phía .
Cảm giác theo tận trong khách sạn.
Lên tầng bốn, cố ngay thang máy, rời .
Quả nhiên, hai phút cửa mở, đối diện Khả Duy.
“Không định giải thích ?”
Tôi nhướng mày , cúi đầu, dám thẳng.
Anh im lặng khiến bực hơn:
“Anh mà gì bây giờ, thì đừng chuyện với nữa!”
“Đừng!”
Anh vội nắm lấy cổ tay , liếc cúi gằm.
“Xin … Tôi thật sự nhớ em, nên mới theo tới đây.”
“Tìm chỗ ở kiểu gì?”
“Trước đó em dùng máy đăng nhập cloud, ảnh em tải lên mấy hôm nay định vị.”
Sợ giận bỏ , vẫn giữ c.h.ặ.t t.a.y :
“Xin … Tôi làm là sai. Tôi cũng em ghét kiểu như . Tôi nghĩ chắc bệnh… Khi về sẽ tự tới viện tâm thần. Cô giáo Tiểu Chiêu, đừng ghét ?”
Ban đầu giận, nhưng thế thấy mềm lòng.
Người “mặt trăng Thiên Yết” vốn thiếu cảm giác an , luôn bám lấy nơi thấy thể “hạ cánh”.
Tôi hiểu nỗi sợ , nên thở dài:
“Tôi trách, cũng ghét . Anh cần viện, , giờ đang xem như cái phao bám lấy. Tôi cũng … lẽ nảy sinh tình cảm với .”
“ dù thế nào, mong đợi tới khi kết thúc liệu trình mới nghĩ tới chuyện đó. Đừng xem cái phao quanh là thứ duy nhất thể nắm giữ.”
Anh im lặng lâu, đến khi cất lời thì giọng khàn:
“Được.”
Sáng đầu tiên khi từ thành phố A trở về, thứ đến nhanh hơn cả tin nhắn của Diệp Khả Duy… là .
Tôi còn đang thắc mắc đặt đồ ăn mà gõ cửa sớm thế .
Vừa mở cửa, nghi vấn liền sáng tỏ lặn lội từ xa đến B đến đây.
Tôi định diễn một màn hiền con thảo, kịp thì bà buông câu:
“Video con đánh , xem .”
Mặt lập tức cứng .
Mẹ bồi thêm một nhát:
“Là Lương Việt gửi cho .”
“Cậu còn con một thằng bạo lực mắc bệnh tâm thần lừa tình. Có thật , Chiêu Chiêu?”
Tôi thở dài.
Cái tên cứ thích bôi bẩn khác thế nhỉ?
Trước thì bôi bẩn giữa chốn đông , giờ bôi Diệp Khả Duy mặt .
“Mẹ, đừng bậy. Anh Khả Duy là khách của con, trả phí tư vấn đàng hoàng.”
“Lương Việt mới là kẻ đầu óc vấn đề dám dựng chuyện bậy bạ về con và khách, còn đánh , nên mới đánh trả.”
“Ồ? Vậy ?”
Mẹ liếc từ đầu đến chân, chậm rãi :
“Sao khác hẳn những gì Lương Việt kể ? Nếu Khả Duy thật sự là kẻ biến thái tâm thần, thì đây phản đối con qua .”
Nghe bà thế, bực hẳn:
“Mẹ đừng như . Nếu ai mắc bệnh thì đó chính là Lương Việt! Hắn quấy rối con, quấy rối khách của con!”
“Ồ?”