Người đàn ông tựa đầu giường, yếu ớt lắc đầu: “Không cần.”
Nguyễn Kiều nhíu mày: “Không , nhất định trả, cả tiền lương mất và tiền bồi dưỡng sức khỏe trong thời gian của nữa. Anh thành thế là vì cứu .”
Nghe đến đây, đàn ông cuối cùng cũng ngẩng đầu Nguyễn Kiều.
Người phụ nữ mặt cao ráo, trắng trẻo, dù chỉ mặc bộ đồ thể thao đơn giản nhất, cũng thể che giấu vóc dáng . Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế, tuyệt mỹ.
Vẻ khiến thể rời mắt, hơn nữa ánh mắt cô lúc đầy lo lắng.
“Nếu cô bồi thường cho , trong thời gian hãy mang cơm đến cho , ăn cơm bệnh viện.”
Nguyễn Kiều nghi ngờ : “Mang cơm?”
Người đàn ông hỏi ngược : “Cô nấu ăn ?”
“Biết.” Nguyễn Kiều do dự gật đầu: “Chỉ là mỗi ngày đều bận, e rằng thời gian ngày nào cũng đến bệnh viện.”
“Đó là vấn đề của cô. Vì cô bồi thường cho , chỉ chấp nhận phương án thôi.”
Nói đến đây, đàn ông mỉm chút tinh nghịch, khóe miệng còn một lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Nguyễn Kiều thậm chí lúc cảm thấy thể trực tiếp mắt làm mẫu ảnh.
“Vậy , chỉ thể cố gắng hết sức, nhưng thể đảm bảo ngày nào cũng mang cơm đến .”
“Ừm.” Người đàn ông tùy ý gật đầu, như nhớ điều gì đó: “Tôi vẫn hỏi tên cô?”
“Nguyễn Kiều.”
Nguyễn Kiều dứt lời thấy đàn ông đối diện trợn tròn mắt.
Nguyễn Kiều khó hiểu : “Anh quen ?”
Xem phản ứng của thì chắc là quen. Nguyễn Kiều ấn tượng gì về khuôn mặt .
Lệ Lan Uyên thốt lên: “Khoan , cô là ai, cô là Nguyễn Kiều, lẽ nào là phụ nữ mới cưới của Lệ Bạc Thần?”
Nghe đối phương họ Lệ, mối quan hệ của cô và Lệ Bạc Thần. Nguyễn Kiều đoán , chắc hẳn là một trong hai con trai của Vương Xuân Bình. Chẳng qua một mê cờ b.ạ.c và ham chơi, còn thì thật thà, chất phác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/anh-dien-dao-vi-co-le-tong-nguoc-khoc-ca-nha-nguyen-kieu-le-bac-than/chuong-58-hoa-ra-deu-ho-le.html.]
Nguyễn Kiều còn kịp mở lời, thấy đối phương cảm thán một câu:
“Ừm, xem chúng thực sự duyên.”
Nguyễn Kiều càng khó hiểu: “Duyên gì cơ?”
“Cô xem, cứu cô, bây giờ là ân nhân cứu mạng của cô, tương đương với việc cũng ân tình với Lệ Bạc Thần. Như thể thương lượng với về chiếc xe đua mới nhận .”
Nói đến đây, nụ mặt Lệ Lan Uyên càng thể kiềm chế .
“Đó là chiếc xe đua phiên bản giới hạn cầu, cứ để trong gara bám bụi thì tiếc lắm, chỉ là Lệ Bạc Thần quá keo kiệt, mãi chịu cho .”
Nguyễn Kiều nhất thời cạn lời. Đó là tài sản riêng của Lệ Bạc Thần, của cô, cô thể tự quyết ? Huống hồ chiếc xe đua phiên bản giới hạn cầu giá trị hề nhỏ, giá trị sưu tầm cao, Lệ Bạc Thần tuyệt đối sẽ đồng ý.
Nguyễn Kiều xòe hai tay, chọn cách thật: “Điều kiện làm , thể cân nhắc đổi sang một điều kiện khác.”
Lệ Lan Uyên mất kiên nhẫn, dứt khoát lười biếng đó Nguyễn Kiều: “Cái cũng , cái cũng , cô xem cô giải quyết thế nào? Nếu thấy vì cô mà thương nặng thế , nhất định sẽ tức điên lên.”
Nguyễn Kiều suy nghĩ một lát mở lời: “Hay là thế , chuyện là nợ một ân tình, chỉ cần cần đến , chỉ cần thể làm , nhất định sẽ giúp thành.”
Thấy ánh mắt Lệ Lan Uyên sáng lên, Nguyễn Kiều dứt khoát bổ sung nửa câu : “Đương nhiên xe đua thì .”
Lệ Lan Uyên bĩu môi, vẻ như bất lực chống cự: “Vậy thì cô gì cũng , nhưng cứu cô vì bồi thường.”
Nguyễn Kiều nghiêm túc gật đầu: “Chuyện hôm nay vẫn cảm ơn .”
Lệ Lan Uyên càng thêm qua loa: “Không gì, làm việc mỗi ngày mà.”
Nguyễn Kiều khóe môi cong lên một chút, cô cảm thấy mặt giống như một đứa trẻ lớn, nhưng thực xét về tuổi tác, còn lớn hơn Lệ Bạc Thần nửa tuổi.
“Tôi còn chút việc xử lý, xin phép . Nếu cần gì cứ tìm bất cứ lúc nào.”
Nguyễn Kiều cầm lấy tờ giấy ghi chú tủ đầu giường, nhanh chóng điện thoại của .
Lệ Lan Uyên gật đầu theo.
Sau khi Nguyễn Kiều rời , lập tức cầm lấy tờ giấy đó, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Cơ hội đến đây!
________________________________________