Nguyễn Kiều đẩy tập tài liệu giấy da bò qua.
Nguyễn Trần run rẩy tay đón lấy, nhưng khi rõ nội dung bên trong, đồng tử ông co : “Đây là…”
Giọng Nguyễn Trần run rẩy thành tiếng, dường như thể tin những gì đang thấy. Ông như đang vật lộn bờ vực sụp đổ, giống như một cây cung kéo căng nhưng thể đứt bất cứ lúc nào.
“Đây là chút dấu vết cuối cùng mà để thế giới . Bà hại chết. Đương nhiên nếu thực sự luận tội, ông cũng là đồng phạm! Không, ông là kẻ thủ ác!”
Đồng phạm và kẻ thủ ác là hai khái niệm khác . Cái c.h.ế.t thảm của cô hai kẻ thủ ác. Một là đàn ông mặt, và một kẻ khác ẩn phía .
Nguyễn Trần lệ nhòa cả hai mắt, ông thậm chí còn sức lực và dũng khí để lật xem tập tài liệu đó nữa. Những tiếng nức nở và lóc vỡ vụn, khàn đặc phát từ cổ họng, giống như tiếng kẽo kẹt của một chiếc phong cầm cũ kỹ.
“Mạn Mạn, xin , tất cả là của , em, vì mà em chịu đựng nỗi đau lớn đến ! Tất cả là của !”
Nguyễn Kiều nén cảm giác chua xót nơi sống mũi.
“Tôi hiểu, nếu ông thể mãi mãi chỉ yêu bà , tại năm xưa hứa những lời đó để bà tin là thật? Bất chấp tất cả lao hôn nhân, cuối cùng chịu cảnh hương tiêu ngọc殒.”
Nguyễn Trần ôm đầu, ngừng . Ông một lời nào, nhưng trong lòng Nguyễn Kiều câu trả lời.
Bởi vì khi yêu là thật, nhưng khi yêu cũng là thật, cho nên những chuyện ngoại tình và tổn thương cũng thể tồn tại. Mãi mãi chỉ là một giả định đẽ của thực tế.
Cô thở dài một trong lòng.
“Kẻ tay độc ác như , lẽ là do đây hai đắc tội với ai đó thương trường? Tôi cần một danh sách cụ thể.”
Ngoài khả năng , Nguyễn Kiều tạm thời nghĩ điểm nào khác, nhưng thực mâu thuẫn lợi ích cũng phần khiên cưỡng. Rốt cuộc là loại thù hận nào mà khiến đối phương còn truy đuổi đến tận bệnh viện tâm thần để tay chứ?
Nguyễn Trần mất bao lâu mới ngừng .
“Đưa giấy bút cho , bây giờ chỉ thể nhớ một vài kẻ thù đây.”
Nguyễn Kiều im lặng đẩy giấy bút qua.
Nguyễn Trần nhanh chóng bắt đầu tên, lâu , giấy hàng chục cái tên.
“Đây đều là những hiềm khích sâu sắc với , con cứ điều tra từng một. Bây giờ thể ngoài, chuyện chỉ thể nhờ con, tuyệt đối đừng bỏ qua bọn họ.”
Nguyễn Kiều cẩn thận cất danh sách dậy, đồng thời cũng thu tập tài liệu. Nguyễn Trần theo bản năng ngăn , nhưng nghĩ đến điều gì, cánh tay đang đưa giữa chừng rụt về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/anh-dien-dao-vi-co-le-tong-nguoc-khoc-ca-nha-nguyen-kieu-le-bac-than/chuong-56-toi-nhan-that-su.html.]
“Đừng chỉ chăm chăm tội của họ, con cũng là kẻ thủ ác.”
Đây là câu cuối cùng Nguyễn Kiều .
Lúc , quản giáo đến nhắc nhở thời gian thăm gặp sắp kết thúc. Nguyễn Kiều chuẩn rời .
ngờ, Nguyễn Trần đột nhiên dậy, lớn tiếng gọi: “Con vẫn trả lời câu hỏi của , gần đây con sống thế nào?”
Dù thì ông cũng là cha. Nguyễn Kiều là huyết mạch duy nhất của ông thế giới . Ông thể hiểu nỗi đau khổ của Nguyễn Kiều. Vì , ngay cả khi chính con gái ruột đưa tù, ông cũng từng oán trách.
Ba năm gặp, ông chỉ lo lắng Nguyễn Kiều gầy hơn , đó mảnh mai, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua là thể bay .
Chẳng lẽ Lục Ngự Thâm đối xử với cô ? tập đoàn Nguyễn thị trong tay , dù xét về lợi ích, Nguyễn Kiều sống cùng cũng thể .
Nguyễn Kiều tại chỗ, đầu : “Tôi ly hôn !”
Nguyễn Trần kinh ngạc: “Con gì cơ?”
Nguyễn Kiều , mà chọn cách bước nhanh rời .
Sau khi khỏi nhà tù, tâm trạng cô còn nặng nề hơn . Cô, vốn kế hoạch rõ ràng cho cuộc đời , đầu tiên cảm thấy mơ hồ.
Cô đang ở ngã ba đường đời, nên hướng nào, phía là biển cả m.ô.n.g lung, phía là vách đá vạn trượng.
Nguyễn Kiều nhất thời sự trả thù của đối với Nguyễn Trần là đúng sai.
Họ rõ ràng là ba năm gặp. Chỉ vỏn vẹn ba năm thôi, nhưng Nguyễn Trần già hơn mười tuổi. Đặc biệt là sự mệt mỏi trong ánh mắt, thể nào che giấu .
Trong lúc chờ đèn giao thông, Nguyễn Kiều lấy điện thoại , chuyển một khoản tiền tài khoản ngân hàng của Nguyễn Trần. Chiếc thẻ liên kết với hệ thống tiêu dùng trong tù, tiền , những ngày tháng của ông ở trong đó thể thoải mái hơn một chút.
Đây là điều cuối cùng cô thể làm vì tình cha con.
Bánh xe phận bắt đầu giây phút . Nguyễn Kiều lúc vẫn chính hành động ngày hôm nay của cô mang đến một sự hối tiếc vĩnh viễn thể bù đắp cho cuộc đời cô .
đó là chuyện .
Đèn đỏ còn nửa phút nữa. lúc , Nguyễn Kiều vô tình quét mắt qua đường phố, sắc mặt cô đột nhiên đổi.
“Nguy hiểm!”
________________________________________