Nguyễn Kiều âm thầm kiểm tra tình hình của thanh niên, nhớ đến tin tức y học từng gây chấn động một thời gian .
Cũng là một thanh niên trong một tai nạn, trở thành thực vật.
Lúc đó y học phát triển, nên liên tục dùng các loại thiết và chất dinh dưỡng để duy trì sự sống của .
mãi đến mới kinh ngạc phát hiện.
Cậu là c.h.ế.t não theo ý nghĩa truyền thống, ý thức là tỉnh táo, nhưng cách nào điều khiển cơ thể của .
Cậu thậm chí thể thấy, cảm nhận thứ xung quanh đang xảy .
Giống như linh hồn tách riêng biệt, giam cầm trong nhà tù.
Bác sĩ lợi dụng sóng não của cuối cùng thể giao tiếp với , và câu đầu tiên là hãy g.i.ế.c .
Không ai sống cô độc trong cơ thể thể cử động trong trạng thái tỉnh táo mấy chục năm, rốt cuộc là cảm giác gì?
Chỉ là đầu tiên Nguyễn Kiều thấy chuyện sự kinh hoàng vẫn còn rõ nét.
Chị Xuân ở bên cạnh lo lắng Nguyễn Kiều.
“Thế nào? Con trai còn hy vọng ?”
Sau khi Nguyễn Kiều kiểm tra kỹ lưỡng và đối chiếu xong dữ liệu, cuối cùng xác định tình hình của là loại tồi tệ nhất, mới sang với chị Xuân.
“Có hy vọng, sẽ nhanh chóng thông báo cho bạn đến giúp phẫu thuật.”
Chị Xuân lập tức thở phào nhẹ nhõm, trong miệng ngừng lẩm bẩm: “Tốt quá , con trai vẫn còn hy vọng.”
Nguyễn Kiều vẻ mặt mừng rỡ đến bật của đối phương, đột nhiên mở lời hỏi:
“, hết bà trả lời một câu hỏi.”
“Khoảng thời gian bà liên tục lóc ống kính truyền thông, giật dây bà ?”
Vấn đề đến bất ngờ nhưng kịp phòng , mặt chị Xuân hề sự phòng , kinh ngạc mở to mắt.
“Cô…”
Bà hoảng loạn đầu, né tránh ánh mắt của Nguyễn Kiều.
“Cô đang gì ? Tôi hiểu.”
Khi chị Xuân câu , bà chột siết chặt gấu áo.
Hành vi cơ thể và phản ứng vô thức là câu trả lời nhất, căn bản cần lời để ngụy trang.
“Bà yên tâm, hỏi chuyện ác ý. Chuyện tập đoàn Lệ thị từ đầu đến cuối là một cái bẫy do khác giăng , cần sự giúp đỡ của bà, bắt kẻ chủ mưu.”
“Chỉ cần bà bằng lòng , nhất định sẽ để con trai bà hồi phục sức khỏe.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/anh-dien-dao-vi-co-le-tong-nguoc-khoc-ca-nha-nguyen-kieu-le-bac-than/chuong-186-dung-lam-dong-pham.html.]
Nguyễn Kiều nhẹ giọng dụ dỗ:
“Tôi thể khẳng định, ca phẫu thuật để con trai bà tỉnh , hiện tại chỉ bạn mới thể làm .”
“Bà hãy thật kỹ, còn trẻ như , tương lai tươi sáng, bà thật sự nhẫn tâm để mãi ở đây ?”
Ánh mắt chị Xuân đờ đẫn giường, một giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống.
“Các là vô tội cuốn cuộc tính toán , sự im lặng của bà lúc chính là sự dung túng theo một ý nghĩa khác đối với kẻ chủ mưu.”
“Bà kẻ hại con trai bà chịu trừng phạt ? Thật sự trở thành đồng phạm ?”
Mỗi câu của Nguyễn Kiều đều đ.â.m nơi nhạy cảm nhất trong lòng chị Xuân.
Cô im lặng chị Xuân.
“Ít nhất bà cũng để con trai tỉnh .”
Cảm xúc chị Xuân dồn nén, chịu đựng bấy lâu nay, khoảnh khắc sụp đổ.
Bà ôm mặt, xổm xuống, thể kiểm soát mà gào .
Thậm chí tiếng còn tuyệt vọng hơn, thê lương hơn cả lúc đối diện với phỏng vấn của ống kính.
Họ chỉ là một cặp con bình thường nhất thế giới , tại cuốn những âm mưu quỷ kế ?
Tại bắt con trai bà trả giá chứ?
Nguyễn Kiều xổm bên cạnh chị Xuân, tay nhẹ nhàng vỗ vai bà.
Trên thế giới căn bản sự đồng cảm thật sự.
Bất kỳ lời và sự an ủi nào, nỗi đau buồn và tuyệt vọng to lớn đều trở nên nhạt nhẽo.
Nguyễn Kiều lúc chỉ thể thông qua hành động đơn giản như , im lặng bầu bạn, để chị Xuân trút bỏ cảm xúc trong lòng.
Lệ Bạc Thần ở cửa phòng bệnh, thấy cảnh lên tiếng quấy rầy.
Không qua bao lâu, tiếng của chị Xuân mới nhỏ dần.
Bà khẽ hỏi: “Tôi thể hết những gì cho các vị, nhưng các vị thể đảm bảo an cho và con trai ? Tôi sợ chúng trả thù.”
“Tuyệt đối sẽ , điều bà yên tâm, điều chúng cần làm là bắt hung thủ.”
Nguyễn Kiều lập tức thể hiện thái độ và lập trường.
“Sau khi chuyện kết thúc, thậm chí thể đưa hai con bà đến một thành phố khác sinh sống ẩn danh, tuyệt đối sẽ để các bà rơi nguy hiểm nữa.”
Ánh mắt chị Xuân do dự, cuối cùng nghĩ đến điều gì, đột nhiên trở nên kiên định, lấy điện thoại , mở vài tin nhắn gần đây.
“Tôi tìm cách liên lạc của thế nào, nhưng quả thực chỉ đạo làm như .”
________________________________________