“Cô nhận thư của luật sư đến thế ?”
Nguyễn Kiều lắc lắc điện thoại trong tay, lạnh lùng họ.
Hứa Ngôn giận đến đỏ mặt: “Mau trả điện thoại cho ! Cô dám làm thì dám đăng!”
Chị Hứa hít một sâu, Nguyễn Kiều.
“Chỉ cần cô chịu rút lui, buông tha cho gia đình , cho con một môi trường trưởng thành bình thường, cô gì cũng thể cho cô.”
“Tôi xin cô, vì con , dù cô tiền, cũng thể cho cô.”
Giọng điệu của đối phương thậm chí gần như là van xin.
Hứa Ngôn thể tin nổi mở miệng: “Chị, chị thể cúi đầu loại vô liêm sỉ ? Chúng nhất định cho bộ mặt thật của cô .”
Ánh mắt chị Hứa đầy tuyệt vọng: “Tôi giữ chồng, bảo vệ gia đình , giờ chỉ bảo vệ con gái .”
Nói xong, cô Nguyễn Kiều.
“Chỉ cần cô đưa điều kiện, dù khó khăn đến mấy, cũng sẽ làm.”
Nguyễn Kiều với vẻ mặt phức tạp mở lời, một nữa nhấn mạnh trọng tâm.
“Tôi thực sự hiểu và đồng cảm với cảm xúc của chị lúc , nhưng các thực sự tìm nhầm , quen chồng chị!”
Hứa Ngôn giận dữ : “Đừng ở đây giả vờ phủ nhận nữa! Nếu cô, tại miêu tả ngoại hình bài đăng bóc phốt giống cô đến thế?”
Ánh mắt Nguyễn Kiều lạnh băng: “Đó là vì tung tin đồn hủy hoại danh tiếng của , chuyện sẽ truy cứu đến cùng, nhưng các thực sự tìm nhầm .”
Cô chị Hứa, khẽ thở dài: “Trong chuyện , thể giúp gì cho chị. Thay vì dùng cách nhún nhường, cầu xin để bảo vệ gia đình , chi bằng buông tay sớm.”
Tiếp tục dây dưa với kẻ tồi tệ chỉ khiến bản lún sâu vũng bùn, giống như cô đây.
Chị Hứa nặn một nụ còn khó coi hơn cả : “ con thể cha, cho nó một gia đình trọn vẹn.”
“Chị thể về hỏi con bé một cha tồi tệ như , một yêu thương con bé vô điều kiện?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/anh-dien-dao-vi-co-le-tong-nguoc-khoc-ca-nha-nguyen-kieu-le-bac-than/chuong-131-roi-xa-ke-toi-te.html.]
Còn những chuyện khác, Nguyễn Kiều cũng thể thêm.
Vai trò luôn giàu cảm xúc, mềm lòng, vĩ đại, thể làm thứ để bảo vệ con.
Đôi khi họ luôn nghĩ rằng liệu sự trọn vẹn của một gia đình ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần của con cái , nhưng nghĩ rằng rời xa môi trường tình yêu, lẽ mới thể giúp con trưởng thành hơn.
Nguyễn Kiều xong những lời liền chuẩn lưng rời .
Hứa Ngôn ý định buông tha cho cô.
“Cô nghĩ cô giả vờ vài câu như thế là thoát tội ? Tôi chỉ cô rời khỏi gia đình chị , mà còn nhả hết tiền mà lão già chuyển cho cô trong thời gian qua.”
Ánh mắt Nguyễn Kiều thoáng qua vẻ lạnh lẽo, cô lạnh lùng Hứa Ngôn.
“Tôi động thủ với , đừng thách thức giới hạn chịu đựng của .”
Hứa Ngôn trông chỉ mười tám, mười chín tuổi, ở tuổi đang bồng bột, căm ghét cái ác, đối diện với hành vi xa của “tiểu tam” như , làm thể nhịn ?
“Tôi từng thấy loại tiểu tam nào ngang ngược như cô, nhất định sẽ để cô yên!”
Nguyễn Kiều với vẻ mặt cảm xúc: “Tôi đếm đến ba, nếu còn tránh …”
Hứa Ngôn khẩy, cắt ngang lời Nguyễn Kiều: “Cô nghĩ sợ cô ? Hôm nay xé nát khuôn mặt của cô, xem cô còn dám quyến rũ chồng khác .”
Ngay đó, liền lao về phía Nguyễn Kiều.
“Hứa Ngôn!”
Chị Hứa theo bản năng gọi lên một tiếng, nhưng quá muộn.
Khi sự kiên nhẫn của Nguyễn Kiều cạn kiệt, cô sẵn sàng tay.
Đối diện với nắm đ.ấ.m Hứa Ngôn vung tới, Nguyễn Kiều chọn cách né tránh, mà là đối đầu trực diện.
Hai nắm đ.ấ.m va chạm , cuối cùng phát tiếng kêu thảm thiết là Hứa Ngôn.
Anh kinh hoàng kêu lên: “Tay , tay đau quá, hình như gãy xương !”
________________________________________