“Ừm… chắc là quen đấy. Anh còn nhớ Mạnh Nhất Trạch, con trai út của Chủ tịch Mạnh bên Bất động sản Trí Đạt ?”
Phùng Dụ hừ lạnh một tiếng:
“Ồ, cái tóc uốn xoăn tít như con gấu bông ?”
Tôi buột miệng nhanh hơn cả suy nghĩ:
“Người gọi là uốn giấy bạc, đồ cổ lỗ sĩ.”
Sắc mặt Phùng Dụ trầm xuống, thò tay giật đôi đũa trong tay :
“Vậy thì đừng ăn cơm đồ cổ lỗ sĩ nấu.”
Nói , gọn gàng dọn bàn, bắt đầu rửa bát.
“Phùng Dụ, giận ?”
…
“Đang yên đang lành tự nhiên cáu làm gì?”
…
“Anh ghen đấy ?”
Động tác của khựng , nhưng vẫn im lặng.
“Phùng Dụ, … thật sự ghen hả?” – ghé sát tai .
Anh xoay , ôm chặt eo lùi về góc tường:
“, ghen đấy.”
Tôi nuốt khan, cảm giác mặt nóng bừng, mắt đảo loạn .
“Ba năm qua, là ở bên em, còn thì chỉ tên trong danh sách đen của em.”
Hàng mi dài của Phùng Dụ rủ xuống, che sự cô đơn trong mắt.
“Xin … em nên chặn .”
“Vậy chặn luôn cả Mạnh Nhất Trạch .”
Tôi im lặng.
Anh liếc một cái đầy u oán:
“Quả nhiên là hoa nhà thơm bằng hoa dại.”
Hả?
Cái ví von quái quỷ gì thế ?
Từ hôm đó, “hoa nhà” Phùng Dụ chính thức bước chế độ lạnh lùng. Ngày nào cũng tan làm đúng giờ, nấu cơm đúng giờ, nhưng tuyệt nhiên buồn để ý đến .
Cô bạn ngoài thấu:
“Cậu ngốc thế, chồng là đang chờ dỗ dành đấy.”
Tôi bừng tỉnh, giao việc ở xưởng cho Mạnh Nhất Trạch, bắt taxi thẳng đến viện kiểm sát.
Đây là đầu tới nơi Phùng Dụ làm việc. Sau khi đăng ký, bác bảo vệ chỉ đường:
“Phòng của Kiểm sát viên Phùng ở tầng ba, thẳng lối là tới.”
Lên tới tầng ba, tìm phòng nhưng bên trong trống trơn.
Tôi tiện tay kéo một cô gái :
“Xin , cho hỏi Phùng Dụ ?”
Cô nàng kích động nắm lấy cổ tay lắc lia lịa:
“Chị thấy ? Vừa Phùng bế luật sư Khâu , trông gấp gáp lắm, ship cặp c.h.ế.t mất!!”
“Tôi , hai đó nhất định gì mờ ám!”
Nhìn gương mặt tối sầm, cô nàng trợn tròn mắt:
“Không thể nào, chuyện ngọt thế mà chị thích ư?”
Đẩy thuyền cái con khỉ!
Tôi ly hôn! Ngày mai ly luôn!
Về đến nhà, thu dọn hành lý, chờ ở phòng khách để chuyện ly hôn.
Chiều qua tối, Phùng Dụ vẫn về, cũng gọi cho .
Đến một giờ sáng, mới tiếng bước chân ngoài cửa.
Cạch—
“Ninh Ninh, em ngủ ?”
Anh trông mệt mỏi, cằm lún phún râu xanh, bộ vest vốn phẳng phiu giờ nhăn nhúm.
Ánh mắt dừng ở vali cạnh :
“Em định ?”
Tôi cố nén nước mắt:
“Hôm nay ?”
“Bạn bệnh, đưa viện.”
“Bạn nào?”
“Bạn cùng phòng đại học.”
Bạn… cùng phòng?
“Nam ?”
“… Không thì ?”
Giọt nước mắt sắp rơi nuốt ngược .
Tôi kéo vali:
“Không , dạo ẩm quá, em kéo vali hong thôi.”
Phùng Dụ để lảng tránh, nhanh tay giữ chặt:
“Em đến chỗ làm .”
“Không !”
Anh khẽ :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/anh-chong-kiem-soat-vien/chuong-2.html.]
“Đồ dối.”
“Nghi bắt cá hai tay hả?”
“Không !”
“Khuyên em đừng dối kiểm sát viên.”
Tôi vênh mặt:
“Ra ngoài là kiểm sát viên, về nhà là chồng em.”
Ánh mắt chợt tối, ôm eo đè xuống sofa, yết hầu khẽ trượt:
“Vừa em gọi là gì?”
“Gọi nữa.”
“Không .”
Phùng Dụ chậm rãi dỗ dành:
“Nguyễn An khóa thẻ tín dụng của em , gọi một tiếng nữa, đưa em dùng thẻ phụ của .”
Điều kiện hấp dẫn quá mức.
Tôi nhỏ giọng:
“Ông xã…” – còn kịp dứt lời thì ưm!
Phùng Dụ như mất kiểm soát, đôi môi nóng rực phủ xuống, khóa chặt kháng cự của .
“Ninh Ninh, nhớ em đến phát điên.”
lúc , điện thoại vang lên. Tôi khẽ đẩy :
“Điện thoại kìa…”
Phùng Dụ coi như thấy, càng hôn sâu hơn, như trừng phạt vì tập trung .
gọi thì vô cùng kiên nhẫn, hết cuộc nối ngay cuộc khác.
Cuối cùng, Phùng Dụ đành chịu thua.
“Có chuyện gì?” – mặt đen như đáy nồi.
“Có gì .”
Sắc mặt đông cứng :
“Không gì mà gọi cho làm gì?”
“Chỉ với mày … tao thôi.”
Vài giây , mím môi, nhả đúng một chữ:
“Cút.”
Tôi ôm bụng đến đau cả :
“Là ‘CP’ của , luật sư Khâu hả?”
Phùng Dụ khẽ “ừ” một tiếng, giọng u ám.
Tôi càng lớn hơn:
“Luật sư gì mà hài hước .”
Anh đáp, chỉ đưa tay khẽ cọ mũi :
“Hôm nay xem như em may mắn.”
Thoắt cái một tháng trôi qua, xưởng của cũng khai trương và bắt đầu guồng sản xuất.
Hôm đó, đang bàn với Mạnh Nhất Trạch về mẫu mới thì Phùng Dụ gọi đến.
“Tìm em làm gì?”
Mạnh Nhất Trạch ngẩng đầu:
“Ai đấy?”
“Tối nay rảnh ?” – Phùng Dụ dừng một nhịp – “Cái tóc xoăn như chó Teddy đang ở cạnh em ?”
Giọng hề nhỏ, khiến Mạnh Nhất Trạch tròn mắt, chỉ , hiệu bằng khẩu hình:
“Anh gọi là tóc xoăn như lông chó hả ?”
Tôi vội xua tay, dậy bước cạnh cửa sổ:
“Anh bao nhiêu tuổi mà còn trẻ con thế?”
Phùng Dụ hừ lạnh:
“Tối qua đón.”
“Đi ?”
“Không .”
Năm giờ chiều, xe dừng cửa xưởng đúng giờ. Tôi xách túi chạy nhanh , mở cửa xe .
“Sao tới sớm ?”
“Hôm nay là sinh nhật ông.”
Tôi khựng , định mở cửa xuống thì nhanh tay khóa cửa.
“Anh sớm?”
“Nói sớm thì em sẽ lo từ hôm qua .”
Tôi ngả dựa ghế, giọng bất lực:
“Không ?”
Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc , giọng dịu dàng:
“Ông bà mong gặp em lắm. Nếu thoải mái thì chúc thọ xong, về ngay.”
Ông ngoại và ông Phùng là bạn sinh tử. Năm xưa khi nhà họ Nguyễn xảy biến cố, một xoay xở xuể, trai thì ở tận nước ngoài… chính ông bà Phùng dang tay đón về.
Đang mải nghĩ ngợi, xe dừng cổng biệt thự cổ của nhà họ Phùng.
Bên ngoài đỗ ít xe, ngoài bạn bè còn cả đối tác làm ăn.
Phùng Dụ lấy từ cốp xe một hộp quà, đưa tay :
“Em tặng ông nhé.”
Anh siết c.h.ặ.t t.a.y . Vừa bước qua cửa, ánh mắt lập tức đổ dồn về phía chúng . Có kinh ngạc, tò mò, vui mừng… và cả giận dữ.