Hương vị của tự do - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-12-03 09:04:57
Lượt xem: 185

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi ý thức trở , cô ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c khử trùng.

sấp giường bệnh, vết thương lưng xử lý, nhưng vẫn truyền đến từng cơn đau âm ỉ.

Cửa phòng bệnh mở hờ, bên ngoài vọng tiếng đối thoại nhỏ nhẹ giữa Phó Yến Ly và Kiều Giai Kỳ.

“Anh cả, thực sự cảm ơn .” Giọng Kiều Giai Kỳ ơn sợ hãi, “Chỉ là... Anh vì giận chuyện em làm vỡ tượng Phật mà đối xử với chị Ôn Lộ như ... Tính chị Ôn Lộ mà, cô tỉnh , trách em ?”

Giọng Phó Yến Ly vẫn bình và lạnh lùng như thường lệ: “Yên tâm, đây, cô sẽ làm gì em .”

Anh dừng một chút, tiếp tục : “Tính cách Ôn Lộ hồ đồ, nhưng hiểu chuyện. Những năm qua, là Lâm Sâm làm đúng, quá ham chơi, khiến em chịu ấm ức. Là , làm cả, dạy dỗ em trai, đương nhiên chịu trách nhiệm cho nửa đời còn của em.”

Kiều Giai Kỳ thấy lời , như chạm đến góc khuất tủi nhất trong lòng, cô nhịn nữa, bật nức nở.

Trong đôi mắt luôn tĩnh lặng của Phó Yến Ly, đầu tiên rõ ràng xuất hiện một tia đau lòng.

Anh lấy chiếc khăn tay màu xám luôn mang theo bên , là phẳng phiu một nếp nhăn, đưa cho cô.

“Đừng nữa.” Giọng dịu , mang theo một sự ôn hòa mà Ôn Lộ từng , “Sau ở Phó gia, nếu khó khăn gì, em thể trực tiếp đến tìm . Anh sẽ bảo vệ em.”

Trong phòng bệnh, Ôn Lộ qua khe cửa, cảnh tượng chướng mắt bên ngoài.

Mọi hình ảnh đó, như những lưỡi d.a.o nung đỏ, đ.â.m mạnh tim cô, khuấy động hồi hồi!

thể chịu đựng nữa, cô chụp lấy chiếc cốc thủy tinh tủ đầu giường, dùng hết sức lực ném mạnh về phía cửa!

Chiếc cốc đập khung cửa, vỡ tan, tạo tiếng động lớn!

Hai bên ngoài giật , đồng thời phòng bệnh.

Phó Yến Ly đẩy cửa bước , vẻ mặt vẫn bình tĩnh, như thể đàn ông dịu dàng ngoài chỉ là ảo giác của cô.

“Tỉnh ? Cảm thấy thế nào?”

Lúc , Kiều Giai Kỳ cũng , tay xách theo một chiếc bình giữ nhiệt.

Trên mặt cô vẫn còn vệt nước mắt khô, ánh mắt rụt rè, cố lấy lòng Ôn Lộ: “Chị Ôn Lộ, chị tỉnh … Em, em chị thương, nên nấu một chút súp bồ câu cho chị tẩm bổ…”

Ôn Lộ thấy cô , chỉ cút .

khi ánh mắt lướt qua chiếc bình giữ nhiệt đó, tim cô đột nhiên thắt !

“Con bồ câu … lấy ở ?” Giọng cô run lên vì căng thẳng.

Kiều Giai Kỳ ngẩn , thành thật trả lời: “Nghe chị thương, em liền nấu chút súp. bây giờ chợ đóng cửa, mua chim bồ câu tươi. Vừa thấy vườn nuôi một con, , em liền… liền bảo bắt về nấu súp cho chị…”

Con ở sân

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/huong-vi-cua-tu-do/chuong-4.html.]

Là con bồ câu cưng cô nuôi mười năm, món quà sinh nhật cuối cùng cô tặng khi qua đời, bầu bạn với cô qua vô đêm cô đơn ?!

Ngọn lửa giận dữ của Ôn Lộ bùng lên, thiêu rụi lý trí trong chốc lát!

“Kiều Giai Kỳ!” Cô đột ngột chống tay dậy, bất chấp vết thương lưng rách toạc đau đớn, ánh mắt lạnh lẽo như dao: “Cô đó là con bồ câu nuôi ?!”

Kiều Giai Kỳ cô dọa sợ lùi một bước, mắt cô lập tức đỏ hoe, chực : “Em… em … Chị Ôn Lộ, em thật sự cố ý… Em chỉ cho chị…”

“Đủ .” Phó Yến Ly tiến lên một bước, che chắn Kiều Giai Kỳ lưng, cau mày Ôn Lộ, giọng mang theo sự đồng tình, “Ôn Lộ, chỉ là một con bồ câu thôi. Giai Kỳ cũng chỉ lòng , em cảm kích thì thôi, cần thiết giận dữ lớn tiếng như .”

Chỉ là một con bồ câu?!

Ôn Lộ thái độ chút do dự bảo vệ Kiều Giai Kỳ, những lời nhẹ tênh đó, tim cô như nghiền nát, đau đến mức gần như nghẹt thở!

Anh chỉ thấy lòng và nước mắt của Kiều Giai Kỳ, nhưng thấy nỗi đau và sự mất mát của cô!

“Phó Yến Ly!” Giọng cô khản đặc, mang theo sự tuyệt vọng tột cùng, “Đó là một con bồ câu bình thường! Đó là thứ để cho ! Nó bầu bạn với mười năm! Trong lòng , nó còn quan trọng hơn cả các !”

Nỗi đau và sự phẫn nộ tột độ khiến cô mất hết lý trí, cô đột ngột vồ lấy bát súp bồ câu còn bốc nóng hổi đầu giường, ném mạnh về phía Phó Yến Ly!

“Á——!”

Kiều Giai Kỳ đang lưng Phó Yến Ly kêu lên một tiếng, cô ngờ theo bản năng bước tới, chắn mặt !

Nước súp nóng hổi đổ ụp lên !

“Giai Kỳ!” Sắc mặt Phó Yến Ly đột ngột đổi, lập tức đỡ Kiều Giai Kỳ đang đau đớn kêu lên, ánh mắt ngay lập tức lạnh lẽo đến đáng sợ, “Ôn Lộ! Cô điên ?!”

Hiện trường hỗn loạn.

Phó Yến Ly lập tức gọi bác sĩ riêng đến.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ nghiêm trọng với Phó Yến Ly: “Phó Tổng, diện tích bỏng của cô Kiều nhỏ, độ sâu cũng… e rằng… sẽ để sẹo.”

“Để sẹo?” Kiều Giai Kỳ thấy, càng dữ dội hơn, giọng tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng, “Không … Em để sẹo… Anh cả, làm đây…”

Bác sĩ trầm ngâm: “Nếu để sẹo, hiện tại chỉ một cách là tiến hành ghép da. trong thời gian ngắn, khó tìm vật cấy ghép phù hợp, chất lượng cao…”

Tiếng của Kiều Giai Kỳ bỗng dừng , ánh mắt cô vô thức, rụt rè, về phía Ôn Lộ đang giường bệnh với khuôn mặt tái nhợt.

Phó Yến Ly theo ánh mắt cô , cũng về phía Ôn Lộ.

Anh im lặng một lát, trong đôi mắt sâu thẳm hề bất kỳ cảm xúc nào,

“Dùng da của Ôn Lộ.”

“Vết bỏng là do cô gây , lẽ chịu trách nhiệm. Chỉ là lấy một miếng da nhỏ, ảnh hưởng gì. Tôi cô yêu cái , cũng sợ đau. Sau , sẽ bồi thường cho cô.”

Bồi thường?!

Loading...