Hương vị của tự do - Chương 13

Cập nhật lúc: 2025-12-03 09:05:06
Lượt xem: 253

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Yến Ly rã rời dựa ghế, dùng tay che mắt. Những giọt nước mắt nóng hổi thấm qua kẽ ngón tay.

Chiếc nhẫn cưới méo mó tìm thấy trong đống đổ nát, giờ đây đang yên lặng trong ngăn kéo của , lạnh lùng nhắc nhở về thứ quý giá mà đ.á.n.h mất.

Anh bắt đầu huy động lực lượng thể, điên cuồng tìm kiếm tung tích của Ôn Lộ phạm vi cầu, tiếc bất cứ giá nào.

Giới thượng lưu Nam Thành dần truyền tai , vị thuyền trưởng Phó gia lạnh lùng, cao quý , kể từ khi vợ bỏ , như biến thành một khác, càng thêm trầm mặc, và trở nên cố chấp đến đáng sợ.

Và truyền thuyết về cô cả nhà họ Ôn – từng làm kinh ngạc cả Nam Thành, biến mất theo một cách chấn động – vẫn bao giờ dừng .

gặp cô đường phố Paris, rạng rỡ và chói lóa hơn xưa; cô tham gia một tổ chức viện trợ quốc tế, xuất hiện ở những nơi chiến tranh ác liệt;

Cũng , cô một phận và cuộc đời mới, như một con chim diệc sải cánh, thoát khỏi lồng giam quá khứ, bay tới bầu trời rộng lớn thực sự thuộc về cô.

Đèn thư phòng của Phó Yến Ly thường xuyên sáng đến tận khuya. Trên bản đồ thế giới, địa điểm đ.á.n.h dấu ngày càng nhiều, phủ nhận từng cái một.

Việc tìm kiếm trở nên như mò kim đáy bể, hy vọng mong manh. Còn sự hối hận và tuyệt vọng ngày qua ngày lớn dần, như hình phạt tàn khốc nhất, đêm đêm lăng trì trái tim .

Anh lúc mới kinh hoàng nhận , thứ cô đ.á.n.h sập, chỉ là lão trạch lạnh lẽo của Phó gia, mà còn là nhà tù trái tim mà lún sâu hề .

Công việc dọn dẹp đống đổ nát của lão trạch kéo dài vài ngày. Gỗ cháy đen và gạch vỡ chở từng chuyến xe, để đất trống trơ trụi, giống như một vết sẹo xí, khắc sâu cơ nghiệp trăm năm mà Phó gia luôn tự hào.

Một hầu già phục vụ Phó gia gần ba mươi năm, nhân lúc ai để ý, lén lút tìm đến Phó Yến Ly đang bất động bên rìa đống đổ nát.

Bà cầm trong tay một chiếc hộp gỗ nhỏ bằng lòng bàn tay, bọc trong chiếc khăn tay sạch sẽ, .

“Thưa ...” Giọng bà nghẹn , đưa chiếc hộp gỗ: “Đây là... tìm thấy trong tro tàn của chuồng chim bồ câu ở sân . Chỉ còn mấy cọng lông ... Con bồ câu đó là món quà cuối cùng phu nhân để cho cô khi mất, cô nuôi từ nhỏ đến lớn, nuôi ròng rã mười năm trời... Bình thường cô cưng chiều nó như vàng, thường xuyên chuyện với nó, cho nó ăn những loại ngũ cốc nhất...”

Phó Yến Ly máy móc nhận lấy hộp gỗ, mở .

Bên trong là vài cọng lông chim lửa cháy xém rìa, nhưng vẫn thể màu trắng nguyên thủy.

Nhẹ tênh, nhưng nặng ngàn cân, đè trĩu cổ tay .

Người hầu già lấy ống tay áo lau nước mắt, tiếp tục kể: “Hôm đó, cô Kiều hầm con chim bồ câu đó thành món canh... Phu nhân tỉnh từ bệnh viện chuyện, vì vết thương , mà vì con bồ câu đó... Cô ôm cái lồng trống rỗng, ngất mấy , tỉnh ... Tôi từng thấy phu nhân như ... giống như trái tim khoét rỗng...”

Ngón tay Phó Yến Ly chạm những chiếc lông mềm mại, dường như thể xuyên qua gian và thời gian, cảm nhận nỗi đau xé lòng của Ôn Lộ lúc bấy giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/huong-vi-cua-tu-do/chuong-13.html.]

Không vì nỗi đau lấy da, gia pháp trừng phạt, mà là vì một con chim bồ câu...

Một con chim bồ câu cô coi như .

Anh gì lúc đó?

“Chỉ là một con chim bồ câu thôi.”

Nói nhẹ nhàng, nhưng lạnh lùng đến tột cùng.

Một cơn đau nhói sắc lẹm đ.â.m mạnh tim , khiến gần như thể vững.

Anh đóng mạnh hộp gỗ , siết chặt trong lòng bàn tay, , gần như chạy về phía chiếc xe đang đậu bên cạnh, giọng khản đặc gầm lên với tài xế: “Đến Bệnh viện Trung ương! Nhanh!”

Anh lao nhanh như bay, xông thẳng bệnh viện, tìm đến văn phòng của bác sĩ chủ trị phẫu thuật ghép da cho Ôn Lộ năm xưa.

Anh thậm chí quên gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa xông , khiến vị bác sĩ đang bệnh án giật .

“Phó Tổng?” Bác sĩ ngạc nhiên dậy.

Ngực Phó Yến Ly phập phồng dữ dội, mắt đầy tơ máu, chằm chằm bác sĩ, giọng vì gấp gáp và một loại cảm xúc kìm nén mà trở nên méo mó: “Lúc đó... lúc lấy da ở cánh tay cô ... cô ... đau ?”

Vẻ ngoài của khiến vị bác sĩ chấn động, sững sờ một chút, đó cúi đầu, tránh ánh mắt sắc lạnh của , im lặng một lát mới hạ giọng : “Phó Tổng... khi t.h.u.ố.c an thần hết tác dụng... vết thương chắc chắn sẽ đau. Phu nhân... lúc đó đau đến mức run rẩy, mồ hôi lạnh thấm ướt cả bộ đồ bệnh nhân... nhưng... cô hề rên rỉ một tiếng nào, cứ c.ắ.n răng chịu đựng...”

Không hé răng than vãn một tiếng...

Phó Yến Ly lảo đảo lùi một bước, đụng khung cửa.

Anh như thể thấy cảnh tượng đó: Ôn Lộ cuộn tròn giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, môi chính cô c.ắ.n đến rớm máu, nhưng vẫn kiên quyết thốt một tiếng rên rỉ nào.

Và lúc đó đang làm gì? Anh ngoài cửa, dùng giọng điệu dịu dàng từng để an ủi Kiều Giai Kỳ—kẻ gây chuyện , thậm chí còn hứa sẽ bảo vệ cô !

Anh đột ngột , lao khỏi bệnh viện.

Lần , còn là nắm quyền bình tĩnh tự chủ của nhà họ Phó.

Anh giống như một con sư t.ử đực kích động tột độ, tỏa thở hủy diệt, lái xe phóng như bay trở về biệt thự tạm thời đang bố trí cho Kiều Giai Kỳ. Người làm cố gắng ngăn cản, đẩy mạnh sang một bên.

Loading...