13
Hôm , bạn bảo nghĩ cách kiếm tiền .
Gọi đeo kính râm khẩu trang lén lút khỏi nhà.
Tới lúc lủi ngoài, gặp bạn cũng bịt kín mít như , mới cái “cách” đó là gì.
“Mày xem, hồi xưa tụi nạp bao nhiêu tiền cái CLB Bạch Mã, bao nhiêu phiếu dịch vụ dùng hết, giờ tao với mày đến đòi trả , chẳng cả đống tiền ?”
Đến đây mới hiểu vì ngụy trang kín như .
Nói thật thì cũng chẳng cách gì vẻ vang.
giờ thực sự cần tiền.
Vậy là bạn giữa sảnh câu lạc bộ, gân cổ cãi lý:
“Hồi chị tao ở đây vung tiền như rác nhé.
“Có từng một gọi liền tám trai bao ? Có từng hô ‘Toàn bộ chi hôm nay chị Lộ bao hết’ ?”
“Bây giờ chẳng qua chỉ là rút tạm ít tiền trong thẻ xoay vòng thôi, nữa, cho? "
“Nếu làm ăn thế , tụi chuyển sang chỗ khác đấy nhé!”
Bà quản lý vội đến mức mồ hôi túa , lập tức gọi hết mấy trai bao một của hội quán để giữ chân .
Ngay lúc đang hai trai mẫu kẹp hai bên, miệng “chị ơi” một câu “chị ơi” một câu làm choáng váng,
một giọng đàn ông trầm thấp vang lên lưng:
“Luật Bảo vệ Quyền lợi Người tiêu dùng quy định, khách hàng quyền yêu cầu trả tiền nạp theo thỏa thuận.”
Tôi phắt đầu .
Trình Dị mặc nguyên cây đen, hai tay đút túi, lạnh lùng cách đó xa.
Ánh mắt trầm trầm quét tới, cả tỏa khí thế “ lạ miễn tới gần”.
...
Tiền trong thẻ trả cho .
Bà quản lý liếc xéo Trình Dị, giọng khó chịu:
“Cậu là của chỗ nào? Sao dám đến địa bàn của cướp khách thế hả?”
Trình Dị hờ hững ngước mắt bà .
Tôi vội vàng đỡ lời:
“Anh làm nghề !”
“Ồ~”
Bà quản lý đảo mắt Trình Dị từ đầu đến chân, giọng đầy ẩn ý:
“Điều kiện thế , tính thử một ?”
Tôi chắn mặt Trình Dị, mạnh miệng:
“Hàng để xài riêng, bán.”
Bà quản lý lúc coi như hết hy vọng, lườm một cái hờn dỗi trách:
“Biết ngay mà, mới nới cũ, tìm hàng ngon thì chẳng buồn cũ nữa!”
14
Ra khỏi hội quán Bạch Mã,
cô bạn quỷ quái của lập tức gì đó là lạ giữa và Trình Dị,
xong liền chuồn lẹ như bôi dầu chân.
Tiền mặt mấy chục ngàn cầm trong tay, lúc nặng trĩu như cục than hồng.
“Cái đó… nếu đây gọi mấy trai phục vụ, chủ yếu là vì chơi mạt chược thiếu một chân, tin ?”
Trình Dị mặt tối sầm, hỏi :
“Em thấy ?”
Tôi rụt cổ, vội vàng đổi chủ đề:
“Ơ mà em ở đó thế?”
Anh sải chân dài bước lên xe mô tô:
“Nhìn em lén lút lúc cửa, yên tâm nên theo.”
Giọng điệu chẳng là đang tức .
Trình Dị đội mũ bảo hiểm xong thì cầm chiếc còn đưa cho .
Tôi điều lên xe.
“Ôm chặt.”
“Đi ?”
“Về nhà.”
Giọng trầm thấp vang lên từ trong mũ bảo hiểm.
Tôi vòng tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của , má tựa lên tấm lưng rộng và cứng cáp.
Tim đập thình thịch như trống trận, nhưng vì tốc độ xe vun vút đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/huan-luyen-vien-kho-tinh-yeu-toi/chuong-5.html.]
Mà vì hai chữ cuối cùng của Trình Dị.
15
Vài ngày đó, bận túi bụi với chuyện liên hệ luật sư cho bố.
Trình Dị nhiều, chỉ lặng lẽ mỗi ngày lái xe đưa đón .
Tôi ngại, chỉ : “Không em bắt làm vệ sĩ ?”
Tôi bảo tiền, : “Để đấy nợ .”
Về đến nhà, vẫn là Trình Dị nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp.
Tôi ngại quá, len bếp phụ một tay,
quát đuổi , chê càng giúp càng rối.
Ở nhờ nhà Trình Dị, ngày nào cũng kè kè cùng một mái hiên, thậm chí còn chiếm luôn phòng mà ở,
rõ ràng tình huống mập mờ thế …
… chẳng chuyện gì xảy cả.
Tắm xong, soi gương nghiêng trái ngó .
Dù sa cơ thất thế thì vẫn tự nhiên thế cơ mà!
Mà cũng ngốc,
Trình Dị chắc chắn tình cảm với .
Vậy rốt cuộc vấn đề ở ?
Đang nghĩ ngợi thì cửa chính “két” một tiếng mở ,
Trình Dị về.
Tôi mặc cái áo phông rộng của làm đồ ngủ, chiều dài chỉ đủ che đùi.
Hai ánh mắt chạm .
Ánh mắt chỉ dừng một giây,
cổ họng khẽ chuyển động, nhanh chóng đầu .
“Tự dưng nhớ tiệm còn việc, ngoài một lát.”
“Rầm”— cửa đóng sập.
Người thì như gió,
mà thì thấy rõ vành tai đỏ rực.
Tìm nguyên nhân —
Gã đàn ông , mạnh mẽ đấy, mà cũng ngây thơ lắm.
16
Hôm , nhận điện thoại từ văn phòng luật sư.
Tưởng là gọi để đòi phí, ai dè bảo nhận đủ .
Bây giờ nhà rơi cảnh “tường đổ xô”,
mà im lặng bỏ tiền trả phí luật sư thế ,
nghĩ cũng cần nghĩ, chỉ .
Tôi chạy thẳng về tiệm,
đang mặc áo ba lỗ, cúi đầu lắp xe.
“Có lén trả tiền luật sư cho ?”
Trình Dị chẳng thèm đầu : “Ừ, thì ?”
“Số tiền lớn như , bàn với ?”
Anh trả lời dửng dưng: “Dù cũng trả, bàn gì nữa?”
Thấy gấp, tên mập cạnh ngoắc , lén kéo một góc.
“Anh Dị đua xe chui đấy, lấy tiền thưởng.”
Thì mấy đêm thấy bóng dáng là tham gia mấy cuộc đua tư nhân thế .
Cũng nguy hiểm nữa.
“Giải gì mà tiền thưởng mấy chục vạn ?”
“Phần còn thiếu chắc là tiền dành dụm của Dị đấy.”
Tên mập nháy mắt với : “Tiền để cưới vợ chứ gì.”
Mặt lập tức nóng ran, đơ luôn tại chỗ.
“Ơ kìa, chẳng cô cũng thích Dị ?
Anh tiêu tiền cho cô là đương nhiên mà, ngại gì.
Anh em tụi sớm coi cô là chị dâu , Dị giờ bao giờ dẫn con gái về, mà để tâm thế …”
Tên mập còn đang lải nhải thì —
“Choang!”
Một chai bia bay vèo , vỡ toang ngay cửa tiệm.