Huấn luyện viên khó tính yêu tôi - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-16 10:07:10
Lượt xem: 875

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn gương mặt nghiêng trai gần ngay mắt. Đường viền cằm sắc cạnh, sống mày cao, hàng mi dày một cách bất ngờ.

Tựa như lông vũ, khẽ gãi tim ngứa ngáy.

Đầu óc nóng lên, liền ghé thổi một tai .

“Má, em làm gì đấy?”

Trình Dị dọa, bật dậy trở ghế phụ.

Tôi lắp bắp chối quanh:

“Em thấy thầy mồ hôi, thổi cho mát.”

Vành tai đỏ rực, yết hầu khẽ lăn lên xuống.

Hồi lâu mới thở đều, giọng trầm thấp:

“Không cần. Em lái xe cho đàng hoàng .”

“Được …”

Tôi lẩm nhẩm khẩu quyết thi sa hình:

“Một đạp hai ba đèn bốn còi năm sáu nhả…”

Vừa đưa tay mò sang cần .

Kết quả chạm cần sờ ngay lên đùi .

“Chưa xong ?” Trình Dị giận dữ.

Cơ đùi rắn chắc quá trời!

Tôi còn sờ sờ cảm giác, lẩm bẩm: “Có cố ý mà…”

“Em bao nhiêu ? Lúc thì thổi , lúc thì sờ đùi, lát nữa chắc định sờ n.g.ự.c hả?”

“Ơ? Được ?”

“Không !”

Tôi hết hứng, lượn trong bãi tập hai vòng, may mà hôm nay cũng tạm .

Tôi hí hửng liếc Trình Dị, mặt đầy mong chờ:

“Thấy hôm nay em lái ngon thế, cho sờ yêu thầy tí nhé?”

Trình Dị sững ba giây, cuối cùng mới hiểu , giơ tay hất luôn bàn tay đang thò sang.

“Tôn trọng chút !”

“Thầy Trình dữ quá~”

5

Trình Dị tận tụy dạy hai tháng.

Tôi cũng dày mặt chiếm tiện nghi suốt hai tháng trời.

Đến mấy ngày thi cuối, nhịn chán , liền chuyển cho một cô huấn luyện viên khác.

Kết quả, bằng ngày hôm , hôm tông luôn.

Chẳng duyên còn gì?

Nghiệt duyên cũng là duyên.

Tôi cắn môi, nén , liếc bán khỏa ghế phụ.

Trình Dị lạnh giọng:

“Nhìn đủ ? Nhìn đủ thì lái xe đàng hoàng , đ.â.m thêm cái nữa là cái mui trần nhét nổi .”

Tôi hậm hực thu mắt , ngoan ngoãn lái xe rùa bò.

Trình Dị chống cằm ngoài cửa sổ một lúc, bỗng với : “Tới nhà em .”

Ơ? Bất ngờ luôn?

Ý gì đây? Chịu thua , gồng nữa ?

Mặt đỏ bừng, ngại ngùng hỏi: “Sao thầy hôm nay nhà em ai?”

Trình Dị sang, như đứa ngu:

“Cái đầu em nghĩ gì thế? Không thấy cái xe tải nhỏ biển che kín, kính xe dán đen theo chúng suốt từ nãy giờ ?”

Tôi liếc gương chiếu hậu: “Đường chỉ một lối, trùng hợp thôi mà.”

“Em lái rùa bò mà nó vượt? Không lạ ? Tốt nhất để đưa em về , tự bắt xe về.”

Đến cổng khu biệt thự, chiếc xe cũng dừng cách đó xa.

Trình Dị xuống xe, cởi trần, nghiêng về hướng xe tải.

Chẳng bao lâu, chiếc xe liền đầu bỏ .

Trình Dị cau mày nó biến mất, sang thì đụng ánh mắt si mê của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/huan-luyen-vien-kho-tinh-yeu-toi/chuong-2.html.]

Lông mày nhíu chặt hơn nữa.

“Nhớ mở to mắt mà coi chừng. Dạo đừng ngoài một , lái xe còn tệ thế thì thuê tài xế .”

Tôi ngu ngơ: “Thầy làm tài xế cho em ? Giá bao nhiêu thầy cứ .”

“Tôi bán , cảm ơn.”

Cửa xe sập đánh rầm.

Trình Dị khoác áo lên vai, lạnh lùng bỏ .

6

Từ nhỏ cưng chiều.

Suốt hai mươi năm, từng đời ngoài hiểm ác thế nào.

Nên mấy lời Trình Dị dặn, cũng chẳng để tâm.

Một tuần , khi cái xe tải biển che kín, kính đen xì đó chặn đường , mới gặp rắc rối to.

Muốn bắt cóc ?

Nhà đúng là tiền thật.

Tôi sợ tới mức huyết áp vọt lên, chỉ còn đạp ga sát sàn, cho xe vượt lên .

May mà xe đủ mạnh, chặn đầu tiên bọn chúng thất bại.

Tôi lái , gọi cho ba mấy cuộc mà chẳng ai máy.

Xe tải vẫn dí theo .

Đường càng lúc càng vắng, trong đầu chỉ nghĩ làm cắt đuôi bọn chúng.

Nếu để chúng ép dừng giữa chỗ hoang vắng thế

Hình ảnh trong phim về bắt cóc g.i.ế.c con tin cứ hiện lên chớp nhoáng.

Mà ba vẫn máy.

Giờ ? Gọi công an ư? còn chẳng đang ở !

Hoảng loạn tột độ, đầu bỗng hiện gương mặt Trình Dị.

Không kịp nghĩ ngợi, bấm gọi cho .

Nghe giọng “Alo” quen thuộc, nước mắt trào còn nhanh hơn tiếng .

Trình Dị lập tức nhận chuyện:

“Lộ Kiều An, em đang ? Xảy chuyện gì?”

Tôi lắp bắp kể loạn xạ.

Không hiểu , mà Trình Dị dường như :

“Xe em hơn bọn chúng, đừng hoảng. Cứ lái về phía đông đúc, nhiều .”

… em ép sâu đường vắng , chỗ em …”

Đầu dây bên im lặng vài giây, dứt khoát:

“Vậy thấy ngã rẽ thì rẽ ngay. Nhớ, đừng chạy đường cụt. Cứ vòng vòng cũng , tìm cơ hội cắt đuôi.

Bật định vị chia sẻ cho .

Tôi sẽ tới tìm em.”

Bốn chữ cuối như liều thuốc an thần.

Tôi bỗng thấy bớt sợ hơn, lau nước mắt, run rẩy gửi định vị cho Trình Dị.

đúng lúc đó, điện thoại báo pin yếu.

“Huhu, Trình Dị, sắp hết pin , xe em dây sạc… Em sợ quá…”

Bên giọng dịu dàng từng thấy:

“Giờ tập trung lái xe, đang đường . Ngoan, đừng , sẽ tìm em.”

Tôi siết chặt vô lăng, đạp ga sát sàn.

7

Đêm mùa hè, sấm sét rền vang.

Mưa như trút chỉ trong chớp mắt.

Không vì mưa to chạy quá nhanh, cuối cùng chiếc xe tải biến mất khỏi gương chiếu hậu.

cũng dám dừng.

Tiếp tục lái mãi, cho đến khi lọt một con đường đất lầy lội.

Hai bên cỏ dại rậm rạp, ổ gà lổn nhổn.

Xe thể thao gầm thấp, một đoạn thì xóc tơi tả.

Tôi tìm chỗ đầu…

Loading...